CHƯƠNG 402: SỰ DỊU DÀNG ĐÊM QUA CÓ Ý NGHĨA GÌ?
“Không sao, em đừng quá lo lắng.” Hứa Cung Diễn an ủi cô: “Anh cũng đoán được đó là em trai em. Sau sự cố tối qua anh đã lập tức bảo Chiến Thương chú ý, anh nhất định sẽ không để em trai của em gặp chuyện.”
“Nếu như anh tìm ra nó thì nhất định phải nói với em.” Dương Yến năn nỉ Hứa Cung Diễn rồi lại tự trách bản thân: “Tất cả đều tại em, là em không tốt, không chăm sóc tốt cho em trai.”
Dương Yến e sợ Thường Phúc hận cô, bởi vì áy náy nên lâu rồi cô không gọi cho cậu.
Hứa Cung Diễn nhìn bộ dạng ủ rũ của Dương Yến thì nhớ đến cuộc nói chuyện giữa anh và Chiến Thương, anh bảo Chiến Thương giả là người của Kỷ Gia Trí đi theo dõi Tưởng Song Kỳ nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Nếu nói sai thì cũng là do anh tham luyến nhất thời, tạo thành tai họa.
Hứa Cung Diễn cố kìm cảm giác tội lỗi, hạ giọng nói: “Khi tìm được cậu ấy, anh nhất định sẽ báo cho em biết để yên tâm. Em không nên lo lắng nữa, nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.”
“Phải, em không nên quá xúc động, ảnh hưởng đến con.” Dương Yến cố gắng bình tĩnh lại: “Vậy Kỷ Gia Trí thế nào rồi?”
“Viên đạn bắn trúng cánh tay làm anh ta bị nhiễm trùng nặng.” Hứa Cung Diễn dừng lại rồi nói tiếp: “Đêm qua sau khi tới bệnh viện, bác sĩ đã quyết định cưa tay anh ta rồi.”
Dương Yến cười thành tiếng, sắc mặt ngưng trọng: “Xem ra anh ta chỉ còn lại tay trái, đợi đến khi anh ta mất hết tất cả, em muốn xem anh ta ăn cơm bằng tay trái như thế nào!”
“Em vừa nhắc, anh lại nhớ đến chuyện của Macit.” Hứa Cung Diễn lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô: “Hôm qua Macit tới tìm anh, ông ta đã kí tên rồi.”
“Thật sao?” Dương Yến vội vàng cầm lấy tài liệu xem qua một lượt: “Từ sáng tới giờ em luôn lo lắng chuyện này, em lo anh sẽ không có được quyền thừa kế, nhưng sao ông ta lại bằng lòng kí tên chứ?”
Dương Yến nhìn chằm chằm vào chữ Yến Cảnh Niên ký bên dưới, nhìn hơi khác với chữ ký người cô nhờ người ký giả. Cô nghĩ đến người đàn ông đó, rồi đột nhiên như hiểu ra mọi chuyện.
Anh có quyền lực mạnh như thế, và cũng chỉ có anh mới thầm giúp đỡ cô như vậy. Nghĩ đến tình cảm chân thành của anh, khóe mắt Dương Yến rưng rung.
Dương Yến đưa tay lên khẽ dụi mắt rồi mỉm cười: “Không thiếu chữ ký nào, chắc chắn anh sẽ vượt qua được bài kiểm tra này!”
“Phải.” Nhìn thấy nụ cười của Dương Yến, Hứa Cung Diễn lại thấy trong lòng có cảm giác khó tả.
Anh đang cầm trong tay một tờ báo, là tờ báo mà Chiến Thương đưa cho anh cách đây không lâu.
Trong lòng hơi dao động, cuối cùng, Hứa Cung Diễn vẫn đưa tờ báo qua cho Dương Yến: “Em nên đọc tờ báo này.”
“Là gì vậy?” Dương Yến vừa mở báo ra xem vừa hỏi: “Lẽ nào là việc Kỷ Gia Trí trúng đạn đã lên báo rồi…”
Cô nhìn chằm chằm vào tờ báo đã được mở ra, môi dần mím chặt.
Hứa Cung Diễn nghiêng người qua, chỉ vào đôi nam nữ đứng sát nhau cực kỳ thân mật, rồi nói: “Người phụ nữ này tên là Triệu Dịch Hân, là giám đốc điều hành bô phận R của tập đoàn Phương Thị mới được bổ nhiệm cách đây không lâu.”
“Bộ phận R không phải là đã giải thể rồi sao?” Dương Yến không hề nhận ra rằng tay cô đang nắm tờ báo chặt thế nào, tay run run.
Dương Yến nói: “Lúc trước có lần nói chuyện với tiểu tiên nữ, cô ấy nói sau khi em và Phương Tinh Nghị chia tay, anh ấy đã lập tức cho giải tán bộ phận R, nhân viên của bộ phận đó được sắp xếp đến bộ phận khác làm việc.”
“Có lẽ là Phương Tinh Nghị cảm thấy cô gái này rất giỏi, có thể đảm đương được chức vụ này.” Hứa Cung Diễn vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Dương Yến, anh nói tiếp: “Nghe nói sau khi Triệu Dịch Hân vào Phương Thị, Phương Tinh Nghị rất chiếu cố cô ta.”
“Mỗi khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn anh ta đều cho cô ta đi cùng, cho cô ta một mình phụ trách nhiều hạng mục hợp tác quan trọng. Ở Phương Thị, quyền hành của cô ta chỉ đứng sau Phương Tinh Nghị. Nếu như là quan hệ cấp trên cấp dưới thông thường thì cũng không có gì, thế nhưng khi Phương Tinh Nghị ở bên cạnh Triệu Dịch Hân, anh ta cũng chẳng kiêng kỵ tai tiếng gì.”
Hứa Cung Diễn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em cũng đã từng hẹn hò với Phương Tinh Nghị, em biết rõ anh ta không bao giờ muốn để lộ chuyện cá nhân, trước đây đến quan hệ tình cảm với em cũng giấu, không phải sao? Nhưng khi cùng đi với Triệu Dịch Hân, anh ta mặc kệ cho truyền thông chụp hình mà không hề ngăn cản.”
Dương Yến dường như không nghe những lời Hứa Cung Diễn nói, cô vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo.
Anh ấy thực sự đã có bạn gái mới rồi sao?
Nếu như anh ấy không yêu cô, tại sao lại phải âm thầm giúp đỡ cô? Vậy sự dịu dàng ấm áp đêm qua rốt cuộc có ý nghĩa gì? Lẽ nào anh ấy chỉ coi cô là người phụ nữ một đêm, cho ít tiền rồi đuổi đi là xong?
Dương Yến cũng không biết vì sao mà lòng cô rất rối, nhìn thấy hình người đàn ông trên báo mà không ngừng nghĩ linh tinh, người phụ nữ đó có chuyển đến căn hộ của Phương Tinh Nghị sống hay không?
Có lẽ vì không ăn sáng, cộng với việc ngồi trên xe trong thời gian dài, dịch dạ dày của Dương Yến bỗng trào ngược lên, làm cô buồn nôn.
Dương Yến vội vàng che miệng lại.
“Sao vậy, lại buồn nôn à?” Hứa Cung Diễn nhìn thấy cô khó chịu, vội vàng lấy thùng rác đến.
Dương Yến nôn vào thùng rác, chỉ toàn là nước.
Trong xe dần bốc lên một mùi chua chua, Hứa Cung Diễn không hề bận tâm, anh lo gió làm Dương Yến lạnh nên chỉ hạ kính xe xuống một chút. Rồi anh mở một chai nước khoáng đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Dương Yến uống một ít nước, cô cảm thấy trong người đã đỡ hơn nhiều.
Dương Yến cũng ngửi thấy mùi khó chịu đó, cô quay sang nói với Hứa Cung Diễn: “Hay là anh cho hạ hết cửa xuống.”
“Thời tiết buổi sang lạnh, em lại mặc quần áo mỏng, để bị nhiễm lạnh sẽ không tốt.” Hứa Cung Diễn nói rồi đưa giấy qua cho Dương Yến: “Bây giờ đã đỡ chút nào chưa?”
“Ừm, đỡ nhiều rồi.”
Hứa Cung Diễn liếc nhìn cô rồi ôn tồn nói: “Tối qua anh nhìn thấy Phương Tinh Nghị ở buổi tiệc, anh ta có liên lạc với em không?”
“Không.” Nghĩ đến việc người đàn ông sáng sớm dậy để lại tiền mặt, lại còn nội dung của tờ báo sáng nay, Dương Yến không còn muốn nhớ đến anh ta nữa.
Thấy Dương Yến nói dối, Hứa Cung Diễn cũng không trách cô. Anh chỉ ghé sát lại gần cô rồi nói nhỏ: “Tin tức của anh ta em cũng đã xem rồi, sau khi hai người chia tay, trong lòng anh ta đã không còn em nữa.”
“Anh ta có thể là một thương nhân thành công, nhưng lại không phải là một người chồng tốt. Chỉ cần anh ta muốn, bất kể người phụ nữ nào, bao gồm cả người phụ nữ Triệu Dịch Hân trên báo đó, cũng có thể giúp anh ta sinh con. Anh ta nhất định sẽ không đối xử tốt với đứa nhỏ.”
“…Về chuyện đứa bé, em không nói với anh ta.” Dương Yến cúi đầu.
Tối qua cô muốn nói chuyện đó cho Phương Tinh Nghị biết, nhưng vì quá mệt, cô không kịp hỏi anh bất cứ chuyện gì khác, cũng không kịp nói ra chuyện đó.
Cô luôn cho rằng, người đàn ông ấy thật long dạy dỗ cô là vì tình yêu, và cô trong long anh là duy nhất, nhưng không ngờ chỉ là tự cô đa tình.
Anh có thể đào tạo được một người như cô, thì cũng có thể đào tạo được người phụ nữ khác.
Dương Yến cảm thấy chua xót khó tả, cô rất muốn đi hỏi rõ Phương Tinh Nghị, rằng người phụ nữ trên báo là ai?
Nhưng hai người đã chia tay rồi, cô làm gì có tư cách để hỏi anh ta nữa?
“Đừng khóc!” Hứa Cung Diễn đưa tay lên lau nước mắt cho Dương Yến. Anh vừa giận, vừa đau lòng. Đau lòng bởi người phụ nữ mà anh yêu thương nhất đã khóc, giận bởi trong lòng cô lúc nào cũng chỉ có tên đàn ông đó.
“Dương Yến, anh hy vọng em sẽ luôn yêu bản thân mình, luôn suy nghĩ và lo lắng cho bản thân. Em đừng nhung nhớ tên cặn bã đó nữa. Nếu như em muốn, anh cũng có thể trở thành chỗ dựa của em. Chỉ cần anh có thì bất cứ thứ gì anh cũng sẽ cho em và đứa nhỏ.”
Nếu như không phải do anh lầm lỡ thì có lẽ Dương Yến đã sớm thuộc về anh rồi, làm gì đến lượt Phương Dịch Chung hay Phương Tinh Nghị gì chứ.
“Em không hề nhung nhớ anh ta, mà chỉ là nước mắt cứ không ngừng tuôn.” Dương Yến nói trong nước mắt: “Không hiểu sao, sau khi có thai thì lại dễ xúc động.”
Cô quay ra ngoài cửa xe chủ động chuyển đề tài khác, nói: “Còn bao lâu nữa thì đến biệt thự? Em thấy hơi đói. Mà hình như đây không phải đường về biệt thự?”
“Đã sắp bốn tháng rồi, em vẫn chưa kiểm tra tình trạng của đứa nhỏ, không lo lắng sao?” Hứa Cung Diễn nhẹ nhàng nói tiếp: “Kỷ Gia Trí vẫn còn đang nằm viện, người của anh ta chắc chắn sẽ không có tâm trạng để ý đến chúng ta đâu. Nhân cơ hội này anh đưa em đến bệnh viện tư của em rể Chiến Thương để kiểm tra.”