CHƯƠNG 276: TÂM CƠ CỦA BÀ NGỰ
"Oa, có nội tình!" Lâm Thanh Dung càng thêm tò mò, hưng phấn hơn, "Mau nói, tớ muốn nghe!"
"Cậu nghe cái quỷ!"
Dương Yến đảo mắt, không chút khách khí đẩy Lâm Thanh Dung ra, đưa tay nhất nút thang máy, lúc này, một bóng người cao lớn từ phía sau phủ tới.
Hơi thở quen thuốc của người đàn ông làm trái tim cô hung hăng đạp loạn.
"bà Phương, chào."
Lúc người đàn ông đi qua, hơi cúi đầu, môi mỏng sát bên cạnh tai cô, ba từ kia giống như ở trên đầu lưỡi anh, đặc biệt trầm thấp, trêu trọc không thể thoát ra.
Chỉ hai giây, người đàn ông đã đi vào bên trong tháng máy, dường như chưa hề làm điều gì.
Người ngoài cũng không thấy cái gì.
Dương Yến ra vẻ bình tĩnh ho khan một cái, trong lòng đem Phương Tinh Nghị hung hăng mắng mấy lần, cô vừa nghiêng đầu, thấy gặp Lâm Thanh Dung trợn mắt nhìn mình, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Lâm Thanh Dung há to miệng: "Phương Tổng anh ta, anh ta, anh ta..."
Dương Yến một tay bịt miệng của cô, kéo vào trong thang máy vừa xuống tới, liều mạng ấn nút đóng lại.
Chờ sau khi thang máy đóng cửa, cô mới thở dài một hơi.
"Phương Tổng vừa mới gọi cậu là bà Phương, tớ nghe thấy được.” Giọng nói trong thang máy của Lâm Thanh Dung cực kỳ vang dội, liên tục hỏi ba câu: “Các cậu kết hôn sao? Chuyện khi nào? Vì sao không nói cho tớ biết?"
"Không có, cậu nhỏ giọng một chút." Dương Yến lấy tay đỡ trán, chỉ cảm thấy đau đầu: "Anh ấy chỉ là nói đùa."
Lâm Thanh Dung khẽ nói: "Tớ cũng không phải mới quen biết Phương Tổng, vô tình và tàn nhẫn, sẽ không nói đùa cùng cậu những chuyện như vậy. Hai người chắc chắn đã phát sinh chuyện gì đó mà tớ không được biết.”
Dương Yến phản bác: "Anh ấy thật sự vô tình như vậy?”
"Nha..." Lâm Thanh Dung kéo dài âm điệu nga một tiếng, nhìn chằm chằm cô cười xấu xa: "Hóa ra Phương Tổng không phải vô tình nha.”
"..."
Dưới sự uy hiếp của Lâm Thành Dung, Dương Yến bất đắc dĩ nói ra chuyện ký hợp đồng, cả chuyện nguồn gốc của ‘bà Phương’.
"Ha ha ha!" Nghe kỹ càng quá trình xong, Lâm Thanh Dung tựa vào tay vịn tháng máy cười như điên: "Yến cậu thông minh như vậy, vậy mà bị lão già Phương Tổng lôi kéo, buồn cười chết mất.”
Dương Yến rất muốn đánh Cô một trận, tức giận nói: "Cậu cười đến chết là được rồi.”
"Luận tâm tư, vẫn là Phương Tổng cao tay!" Lâm Thanh Dung khen ngợi, đi qua ôm cánh tay cô hỏi: “Nhưng nói thật, anh Ngự đẹp trai như vậy, cậu không rung động chút nào sao?”
"Đẹp trai thì đẹp trai nhưng người quá lạnh lùng." Dương Yến vừa nghĩ tới bộ dáng lạnh lùng của Ngự Văn Đình, liền bĩu môi: "Giống như toàn thế giới đều thiếu nợ anh ta, chỉ có Tống Tịnh Hòa thích.”
"Anh ta cùng Tống Tịnh Hòa trước đó xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Thanh Dung rất tò mò hỏi.
Dương Yến dùng sức gỡ tay của cô ra: “Cậu biết thì làm gì được, dài thêm một chút thịt sao? Mau buông tay, bộ vest này của tớ là đặt hàng, chất liệu mỏng, cậu đừng kéo hỏng.”
"Yến, cậu không yêu tớ."
"Cút!" Dương Yến đảo mắt: "Tớ đang phiền chết đây.”
"Đừng phiền, tớ đưa cậu đi chơi.” Lâm Thanh Dung cười hì hì nói, lấy điện thoại di động giơ trước mặt cô: “Tớ rút thăm trúng thường năm ngày đi du lịch Nhật Bản, ba phiếu nha.”
Dương Yến cầm điện thoại của Lâm Thanh Dung tới nhìn.
Ôi, thật sự trúng thưởng.
"Tổ kỹ thuật thay người sao?" Dương Yến thầm nói: "Đồ tốt như vậy họ không để người trong gia đình sử dụng sao? Làm sao lại có thể trúng thưởng một cách dễ dàng như vậy? Sẽ không phải là…”
Quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Dung.
Lâm Thanh Dung vỗ Cô một cái: "Lục Văn Thù không biết fb của tớ, hơn nữa tớ mới theo dõi chủ blogger này, bình thường anh ta thưởng đều rất hào phóng. Hai chúng ta đi chơi, còn lại một vé rao bán trên mạng.”
Dương Yến khoát khoát tay: "Không đi, còn một đống việc chưa xử lý, làm sao có thời gian đi chơi.”
"Đi mà!" Lâm Thanh Dung dùng sức lay cánh tay cô, giọng điệu như đứa trẻ đang làm nũng: “Cậu nhìn cậu liều mạng làm việc thời gian dài như vậy, phải nghỉ ngơi thỏa đáng một chút, tớ lớn như vậy còn chưa được đi nước ngoài bao giờ.”
"Chưa đi nước ngoài bao giờ, vậy hộ chiếu của cậu làm sao bây giờ?”
"Lấy tiền giải quyết thôi!"
Dương Yến nghĩ lại đúng thật lâu rồi cô không được nghỉ ngơi, huống hồ lần này đi chơi không mất tiền, nên đồng ý: “Nói đi, chỉ hai chúng ta đi, cậu không được lôi kéo Lục Văn Thù đi theo.”
Lâm Thanh Dung cười như tên trộm: "Nhật Bản chơi vui như vậy, tớ mới không thèm cho anh ấy đi làm hỏng chuyện tốt của tớ.”
Dương Yến luôn cảm thấy trong lời nói của cô có vấn đề.
Chờ đến tầng gác, lúc Lâm Thanh Dung muốn đi, Dương Yến nhịn không được hỏi cô: "Tớ muốn hỏi cậu một chút, làm sao mà cậu làm nũng với người khác lại không làm cho người ta chán ghét?”
"Bởi vì tớ rất đáng yêu nha!"
"..."
Dương Yến thầm nghĩ: Cậu không biết xấu hổ sử dụng chiêu này, thật sự là bắt chước Văn Thù hết mức!
Dương Yến quét thẻ tiến văn phòng, 'Bịch' một cái, năm sáu ánh mắt nhìn qua, khiến cô giật mình: “Tôi tới làm cho mọi người giật mình như vậy sao? Hay là cách ăn mặc của tôi có vấn đề?”
Các đồng nghiệp nguyên một đám đều lắc đầu.
"Vậy được, đều làm việc đi." Cô cười cười, tiến vào bên trong phòng làm việc riêng.
Sau khi sử lý các văn kiện còn tồn đọng, cô gọi một cuộc điện thoại nội bộ, yêu cầu người phụ trách tài liệu tiến đến: “Tất cả tài liệu đều đã xử lý, cô đưa cho thư ký của từng bộ phận.”
"Được."
Một đồng nghiệp ôn tập tài liệu, laị từng bước bước đi, nhịn không được nhìn cô.
Dương Yến nhận thấy có gì đó không thích hợp ngẩng đầu nhíu mày hỏi: “Mọi người sao vậy? Từ lúc tôi tiến vào thấy nét mặt không phù hợp, có việc gì cứ nói thẳng.”
Một đồng nghiệp cẩn thận hỏi: "Quản lý, cô chưa đọc báo sao?"
"Báo gì?"
Vị đồng nghiệp kia đi ra ngoài, không đến một phút sau tiến vào mang theo một tờ báo đến trước mặt Dương Yến: “Quản lý, nếu cô kết hôn, nhất định phải nói với chúng tôi, chúng tôi còn mừng hồng bao nha.”
Dương Yến không thể hiểu được.
Cô cầm lấy tờ bảo giải trí hàng tuần, nhìn phía dưới cơ ngực rắn chắc nam tính của một người đàn ông, cùng một nửa khuôn mặt của cô, ly cà phê vừa uống vào miệng lập tức phun thẳng vào tấm ảnh.
Bên dưới được ghi chú mấy chữ màu đen cỡ lớn:
【 Cô gái Dương Yến buổi tối đến nhà họ Ngự, nhà họ Ngự sắp có chuyện vui! 】
Nguyên một trang báo nếu nói về chuyện của cô cùng Ngự Văn Đình, vào buổi chiều nào đó cùng Ngự Văn Đình gặp mặt ở cửa hàng, Ngự Văn Đình tặng quà cho cô, hai người rất thân thiết.
Lại là Tống thị tổ chức tiệc rượu, cô và Ngự Văn Đình cùng nhau tham gia, bị chụp ảnh hai người thân mật ở toilet, khi Ngự Văn Đình đưa khăn giấy cho cô, buổi tối cô lẻn tới nhà họ Ngự.
Cô đi nhà họ Ngự cái quỷ!
Món quà kia là Ngự Văn Đình đưa cho con mình có được không?
Còn tiệc rượu Tống thị, hai người vừa ra khỏi toilet, Ngự Văn Đình cho Cô một tờ khăn giấy mà thôi, sao lại trở thành bọn họ ‘thân mật’ với nhau rồi?
Còn có ảnh chụp này, nhất định là P!
Người phụ nữ tóc dài che mặt, dáng dấp dựa theo người cô chỉnh sửa một chút, đương nhiên có thể là cô.
Dương Yến đem báo chí vò thành một cục ném ra ngoài, tức giận đến mức không thể nào bình tĩnh, sau khi lên fb phát hiện trên fb càng nào nhiệt hơn, còn có một cuộc phỏng vấn với bà Ngự.
Bà Ngự ung dung quý khí, đối với câu hỏi có phải Dương Yến đi Ngự gia cũng không trực tiếp trả lời, mà nói đây là chuyện tình của người trẻ, bà không nhúng tay vào, bà cũng rất quý mến Dương Yến.
Một câu trả lời mơ hồ như vậy, các phóng viên thống nhất chắc chắn Dương Yến đến nhà họ Ngự.
Đ!
Sau khi Dương Yến xem xong video, chín mươi phần trăm xác định, là bà Ngự ở phía sau dở trò. Đoán chừng tối hôm qua ở tiếc rượu của Tống thị ghi hận chuyện cô không lễ phép, hôm nay mới có một màn này.
Cô thật hận cánh tay bỉ ổi của mình, rảnh rỗi cùng Ngự Văn Đình ký hợp đồng kia, díu líu mối quan hệ, khiến cho cô bị Phương Tinh Nghị lôi kéo, lại bị mẹ Ngự Văn Đình lấy ra làm bia đỡ đạn.