CHƯƠNG 345: ĐÓ LÀ ANH RỂ CŨ CỦA EM
Đối mặt với câu hỏi của cô, Trần Khang chỉ có thể hàm hồ nói bừa: “Không phải đâu? Tình cảm của tổng giám đốc Phương và chị cả rất tốt.”
Quách Nhược Linh săm soi nhìn anh: “Em hỏi chị cả thế nào rồi, anh lại nói nói bọn họ rất tốt, anh lạc đề rồi anh biết không, hay là anh biết cái gì rồi?”
Toi rồi!
“Anh…cái gì anh cũng không biết..” Trần Khang giơ hai tay lên, giọng điệu có chút chột dạ: “Ngày nào anh cũng đi theo tổng giám đốc Phương, nhưng anh cũng không vào phòng làm việc của anh ấy, anh chỉ là vệ sĩ.”
Quách Nhược Linh bắt được vài tia chột dạ trên mặt anh, biết chắc là anh đã biết gì đó rồi, mặt xị ra: “Trần Khang, hôm nay anh biến đi!”
“Ấy?” Trần Khang sững sờ: "Không phải em nói lát nữa đi bắn pháo hoa sao?”
“Đột nhiên em không muốn đi nữa!” Quách Nhược Linh liếc xéo anh ta một cái, hừ lạnh: “Tối nay em ở lại đây, xem đêm hội liên hoan chào xuân cả đêm với mẹ.”
Trần Khang là một tên thô lỗ ngốc nghếch, lúc này cũng nhận ra Quách Nhược Linh đang tức giận, mặt mày nhăn nhó: “Đừng mà…năm mới anh không muốn ở một mình đâu…”, vậy thì đáng thương lắm đó.
Quách Nhược Linh cố ý nói: “Anh nói cái gì, em nghe không rõ?”
Trần Khang: “…”
Trần Khang lén lút nhìn về phía Quan Thường Phúc, thầm nói trong lòng: “Xin lỗi nha lão đại, tôi cũng muốn giữ bí mật cho anh lắm, nhưng vợ tôi vẫn quan trọng hơn.”
Sau đó anh ta kéo tay Quách Nhược Linh lôi về phòng, đem chuyện Dương Yến liên lạc với anh ta thế nào, anh ta chạy theo phe của Dương Yến ra sao, rồi từ Bắc Kinh trở lại bên Phương Tinh Nghị bắt đầu con đường nội gián thế nào, còn có chuyện giữa Dương Yến và Phương Tinh Nghị đưa ra kể bằng sạch.
Nói có mấy phút ngắn ngủi nhưng Quách Nhược Linh lại ngây ngẩn nửa ngày.
Trần Khang giơ tay khua khua trước mặt cô: “Này, này, vợ ơi em không sao chứ? Sao không nói câu nào?”
Bỗng nhiên Quách Nhược Linh hít sâu vào một hơi, hét lên: “Má ơi! Bọn họ chia tay…”
“Suỵt! Nói bé bé thôi tổ tông của anh!” Trần Khang chạy như bay đến che miệng cô lại: “Phòng nhà em cách âm kém, em hét thế cậu nhỏ nghe thấy đấy.”
Do sợ Quách Nhược Linh như vậy, thế nên anh mới kéo cô vào phòng nói chuyện.
Quyết định quá đúng đắn!
Quách Nhược Linh tốn sức kéo tay anh ta ra, kinh ngạc hỏi: “Không phải bọn họ đang hạnh phúc lắm sao, nói chia là chia luôn? Vậy chị cả em ra nước ngoài làm gì?”
“Chuyện này thì thật sự anh không biết, hình như đang tìm vật gì đấy.” Trần Khang lắc đầu, hỏi cô: “Em biết Hứa Cung Diễn không? Có lẽ chị cả vì tên đó mà chia tay với tổng giám đốc Phương.”
“Hứa Cung Diễn?!” Quách Nhược Linh trợn tròn mắt.
Đương nhiên là cô biết chứ.
Nếu như không có Hứa Cung Diễn giúp đỡ, cô vẫn còn đang chật vật đến giờ, đó còn là anh rể cũ của cô kia mà.
Quách Nhược Linh nhanh chóng bình tĩnh lại, cân nhắc nói: “Lẽ nào chị em với anh Cung Diễn tình cũ không rủ cũng tới, vậy nên mới chia tay với tổng giám đốc Phương? Chắc không phải đâu…”
Trước đây Dương Yến hận Hứa Cung Diễn thế nào, cô đều nhìn thấy, có lần bởi vì cô nhắc đến Hứa Cung Diễn mà bị Dương Yến tát thẳng tay, bây giờ nghĩ lại chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.
Bọn họ sao có thể tình cũ không rủ cũng tới được chứ?
Trần Khang nghe không hiểu cô lẩm bẩm, hiếu kỳ hỏi: “Chị cả có quan hệ gì với Hứa Cung Diễn?”
“À, ừm, đó là anh rể cũ của em.”
“Hả?”
“Bạn trai kết giao lúc chị em ra nước ngoài du học, mối tình đầu, anh ấy còn tài trợ cho em tiến vào giới giải trí.”
“HẢ?”
“Anh hả hả hả, hả cái con khỉ?” Quách Nhược Linh nhìn không nổi, đập một phát lên gáy anh ta: “Nói em nhỏ tiếng, anh xem anh hả nó to thế nào.”
Trần Khang sờ sờ chỗ bị cô đánh, còn chưa tiêu hoá kịp trước tin tức chấn động: “Thảo nào, quan hệ của tổng giám đốc Phương với chị cả tốt như vậy, sao có thể…hoá ra là bạn trai cũ của chị ấy.”
Anh ta suy nghĩ một lát rồi quay đầu hỏi Quách Nhược Linh: “Tên Hứa Cung Diễn này có lai lịch khủng lắm à?”
“Biết gia tộc Kexil ở nước Y không?”
Trần Khang gật đầu, phản ứng lại nhanh chóng, chửi bậy một tiếng: “Tên đó thuộc gia tộc Kexil?”
“Không chỉ vậy, còn là người thừa kế thứ hai.”
Trần Khang: “…”
Quách Nhược Linh không nhìn Trần Khang đang trơ như phỗng nữa, mà sờ cằm suy tư: “Chị em như vậy rất không được mà. Dù nói anh Cung Diễn rất có tiền, nhưng làm ăn của gia tộc vẫn chưa với tới Châu Á đâu.”
“Em vừa mới ký hợp đồng với giải trí Phẩm Ưu, 5 năm rồi, anh nói xem tổng giám đốc Phương có bởi vì chia tay với chị em mà trong lòng bực bội, giận cá chém thớt sang em không, vậy em phải làm sao?”
Hoàn hồn lại, Trần Khang mới đáp: “Tổng giám đốc Phương không nhỏ nhen vậy đâu.”
Quách Nhược Linh hừ một tiếng, hỏi anh: “Nếu em bị tên đàn ông khác cướp mất, anh có giận không?”
“Không được, không được!” Trần Khang lập tức trả lời, vừa mới tưởng tượng thôi anh đã chịu không nổi rồi: “Dám cướp em từ tay anh, anh bắn nát sọ nó.”
“Vậy thì được rồi.” Quách Nhược Linh vỗ vỗ vai anh, nói lời thấm thía: “Chuyện liên quan đến người phụ nữ của bản thân, đàn ông luôn ích kỷ, ai cũng không ngoại lệ.”
“Khang Khang à, anh đi thăm dò tổng giám đốc Phương một chút, chúng ta nhất định phải để hai người tái hợp. Theo phân tích số liệu tổng hợp của anh Cung Diễn và tổng giám đốc Phương, em thấy vẫn là tổng giám đốc Phương phù hợp với chị em nhất.”
“Anh thấy không phải đâu…” Trần Khang không sợ chết nói: “Em sợ chị cả chia tay với tổng giám đốc Phương, em không có được tài nguyên nào tốt từ giải trí Phẩm Ưu, nếu Hứa Cung Diễn mà là cổ đông của Phẩm Ưu, em lại nói khác ngay.”
“Này, em vô tình thế à?” Quách Nhược Linh véo tai anh ta: “Em kiếm tiền là vì cuộc sống sau này của hai chúng ta, nhưng em cũng hy vọng chị cả được hạnh phúc lắm chứ.”
Trần Khang bị ăn đau, nhanh chóng xin tha: “Rồi mà, vợ anh nói gì cũng đúng.”
“Anh làm nội gián bên cạnh tổng giám đốc Phương cho tốt, thăm dò ý tứ của anh ấy.”
“Sao anh thăm dò được chứ?”
“Thế không biết nghĩ cách sao? Anh đần thế!” Quách Nhược Linh trừng anh, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì, thả anh ra, mở cửa xông ra ngoài.
“Vợ ơi, em đi đâu đấy?” Trần Khang gọi với. Anh xoa xoa tai, cũng nhanh chóng chạy theo.
Anh thấy Quách Nhược Linh đi vào phòng Dương Yến, lấy ra một cái Camera từ trên giá sách đầy ắp những sách, bước qua hiếu kỳ hỏi: “Đợi lát chụp ảnh hả?”
“Anh câm miệng.” Quách Nhược Linh trả lại anh một câu, nhanh chóng mở máy camera ra, tìm gì đó.
Trần Khang cũng muốn nhìn, ngó đầu vào, kết quả vừa mới nhìn thấy hình ảnh Dương Yến lướt qua trên màn hình thì đã Quách Nhược Linh đã tắt đi.
Quách Nhược Linh cất máy ảnh vào trong túi, sau đó đưa cho anh, vẻ mặt đắc ý nói: “Đợi lát nữa đem cái này cho anh rể nhìn, nói chị cả lưu lại cho anh ấy, nhớ chưa?”
“Tổng giám đốc Phương chắc chắn đang ở nhà ăn cơm.” Trần Khang nói, anh không muốn đêm giao thừa còn phải làm culi: “Tối anh đi bắn pháo hoa với em, sau đó mình về nhà ngủ có phải hạnh phúc không?”
Quách Nhược Linh chống nạnh lườm anh: “Đi nhanh! Đưa xong quay về đón em, biết chưa?”
“Bây giờ á?”
“Chính là bây giờ! Anh có đi không?”
“Đi thì đi.” Trần Khang đau khổ.
Đội gió đội tuyết đi ship đồ, dù sao cũng sẽ không phải đón giao thừa một mình, còn nếu không đi, kiểu gì cũng thê lương lắm cho xem.
Xét thấy tâm trạng mấy ngày nay của Phương Tinh Nghị không tốt lắm, anh cũng chả dám tuỳ tiện làm bừa, lúc cầm đồ đi, anh gọi điện đánh tiếng với anh họ trợ lý Tư trước, thăm dò ý tứ.
Anh vừa ra khỏi khu nhà, bị gió thổi cho run lẩy bẩy, qua một lát trợ lý Tư mới bắt máy, giọng điệu bực dọc.
“Đêm giao thừa còn gọi điện cho anh làm gì?”