Quan Minh Vũ báo cáo: “Tổng giám đốc, chúng ta đã điều tra toàn bộ hồ sơ của Lạc Thanh Du từ ngày cô ấy sinh ra đến tận bây giờ. Tuy nhiên tất cả tài liệu liên quan đến cô ấy đều dừng lại ở bảy năm trước. Anh thấy chuyện này có kì lạ không?” Trong mắt Chiến Hàn Quân thoáng hiện lên ánh sáng sắc bén, đôi mắt đào hoa lạnh lùng ẩn giấu sự nghỉ ngờ. Trong thời đại internet vô cùng phát triển này, hồ sơ của một người bị mất đã thể hiện sự khác thường rồi, nói gì đến hồ sơ bị mất Lạc Thanh Du không phải là những cái từ ngày xưa, mà lại là của vài năm gần đây? Chuyện này không khỏi làm người ta nghi ngờ.
“Tiếp tục điều tra!” Chiến Hàn Quân nói “Vâng. Tổng giám đốc” Chiến Hàn Quân xử lý tài liệu xong, mới lên giường đi ngủ.
Anh nhầm mắt vào, trong đầu không hiểu sao lại vang vọng tiếng Lạc Thanh Du đọc diễn cảm bài “Trí tượng thụ”. Âm điệu trâm bổng du dương kia, cùng với vẻ ấm áp hệ trị liệu, làm anh không thể kìm lòng mà liên tưởng đến Linh Trang.
Trừ âm thanh hơi khác biệt một chút, thì giọng điệu của Linh Trang và Lạc Thanh Du khi đọc diễn cảm bài thơ này thật sự là giống nhau đến mức kì lạ.
Chiến Hàn Quân trần trọc khó ngủ. Cuối cùng anh dứt khoát bật âm nhạc trị liệu bệnh mất ngủ, đeo máy trợ thính vào lắng nghe tiếng mưa đêm, sau đó cũng không biết ngủ quên từ lúc nào là hai bố con có thần giao cách cảm, nên Chiến Quốc Việt cũng ngủ không ngon cả buổi tối này. Cậu mơ thấy một giấc mơ đáng Sợ vô cùng, một người dị hợm mang theo một cái đầu lâu của quái vật, gã ta trèo đến bên ngoài cửa sổ, cái chuông trong tay gã liên tục đong đưa. Tiếng cầu cứu của gã giống như oan hồn đòi mạng: “Chiến Quốc Việt… Chiến Quốc Việt, cứu tôi đi…” “Ap Chiến Quốc Việt kinh hoàng mở mắt, khuôn mặt lạnh lùng của cậu đã tràn đây hoảng sợ. Cậu hốt hoảng nhảy xuống giường, sau đó chạy về trước như điên.
Lạc Thanh Du nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã, thì hoảng đến mức không kịp đi dép. Cô giật mình ngồi dậy, sau đó chân trần chạy ra ngoài.
“Quốc Việt” Lạc Thanh Du nhìn Quốc Việt đang chạy tán loạn như con ruồi không đầu.
Quốc Việt đang chạy điên cuồng trên hành lang tầng hai, nhìn thấy Lạc Thanh Du bèn chạy đến với khuôn mặt trắng bệch. Lạc Thanh Du mở rộng vòng tay, đầu cậu lập tức nhào vào lòng cô.
“Mẹ ơi, con sợ lắm!” “Đừng sợ, bảo bối, mẹ ở đây, mẹ bảo vệ con: Lạc Thanh Du ôm Chiến Quốc Việt, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu bé. Cậu run lấy bẩy, rúc vào trong ngực cô. Cô đành phải bế cậu bé về phòng mình.
Chiến Quốc Việt vùi đầu vào lòng cô, sợ sệt nói mớ: “Mẹ ơi, mẹ đóng cửa sổ giúp con ậ, con sợ” Lạc Thanh Du đặt Chiến Quốc Việt lên giường, sau đó cô bước đến bên cửa sổ, đóng nó lại, còn cài chốt cửa. Cô quay đầu nhìn dáng vẻ như bị trúng tà của cậu, bèn tìm giấy đỏ, cắt thành mấy tấm bùa trừ tà rồi dán trên cửa sổ.
Sau đó cô trở lại bên cạnh Chiến Quốc Việt, an ủi: “Bé con, con xem mẹ đã mời nhiều thiên binh thiên tướng đến giữ nhà giúp chúng 1a rồi, những yêu ma quỷ quái kia không thể vào đây được. Đừng sợ, đừng sợ nhé, mẹ bảo vệ con.” Chiến Quốc Việt thấy mẹ đóng chặt cửa sổ thì thả lỏng ngư: íc này cậu mới ngừng run lẩy bẩy.
“Mẹ ơi, mẹ ôm con ngủ được không?” Chiến Quốc Việt tội nghiệp nhìn Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du cười nói: “Dĩ nhiên là được” Cô ôm Chiến Quốc Việt, cậu nằm trong lòng cô, rất nhanh đã ngủ say.
Một đêm này, Lạc Thanh Du khó ngủ.
Cô mơ hồ cảm nhận được bệnh tự kỷ của cậu không phải là bẩm sinh. Nếu muốn chữa hết bệnh tự kỷ cho trẻ con, e răng phải vạch trần nguyên nhân gây ác mộng cho trẻ con.
Có lẽ cả đêm cô suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác nên khó ngủ, nhưng mà lúc trời tờ mờ sáng, cô lại nhẹ nhàng ngủ thiếp đi ‘Sáng sớm, Chiến Hàn Quân rời giường xuống tầng, phòng bếp vẳng vẻ khiến anh không vui, nhíu lông mày.
Thanh Tùng, Thanh An đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, chờ người lớn đút cơm.
Khi Chiến Hàn Quân đi ngang qua hai đứa trẻ, Thanh Tùng ngọt ngào gọi: “Bố ơi!” Tuy nhiên Thanh An lại tràn đầy kính sợ nhìn anh, trong đôi mắt đẹp hiện vẻ đề phòng.