Mục lục
Một thai ba bảo: con thiên tài giúp bố cưa đổ mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196




Hai người đi tới trường mầm non, cô giáo bảo phụ huynh đưa trẻ con rời đi trước, Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi Chiến Hàn Quân lại phải đón nhận những cái nhìn chăm chú của đám phụ huynh kia nên sắc mặt rất khó coi, sầm mặt đứng một chỗ.



Lạc Thanh Du lại càng thêm chột dạ.



Từ nhỏ đến lớn, Chiến Hàn Quân đều được người khác gọi là con cưng của trời, hôm nay gặp phải tình cảnh thế này, cô chỉ sợ một lát nữa núi lửa sẽ phun trào.



“Anh Quân, nếu không thì anh về trước đi, tôi sẽ ở lại chờ..” Lạc Thanh Du chột dạ đề nghị.



Hôm qua hai đứa bé đều phạm phải sai lầm, cô cũng đã từng dạy dỗ tụi nhóc rồi, thế nhưng hôm nay có vẻ như phương pháp dạy dỗ của cô quá mềm yếu, không hữu dụng.



Chủ nhiệm lớp chợt nói xen vào: “Bố của Quốc Việt, mời anh ở lại đây, tôi có một chút vấn đề liên quan đến việc giáo dục con cái muốn thảo luận với anh”



Chiến Hàn Quân khẽ gật đầu Đầu Lạc Thanh Du lại cúi thấp hơn một chút.



Sau khi cô giáo đưa phụ huynh và học sinh khác rời đi thì Chiến Hàn Quân và Lạc.



Thanh Du được mời vào trong phòng làm việc.



Quốc Việt, Thanh Tùng và Thanh An đã chờ trong phòng làm việc từ sớm. Sau khi nhìn thấy bố mẹ, nước mắt Thanh An lập tức chảy xuống.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói trầm thấp nguy hiểm của Chiến Hàn Quân vang lên.



Ngay lập tức, giọng nói của chủ nhiệm lớp trở nên kính cẩn hơn: “Bố của Quốc Việt, là thế này, hôm qua Thanh Tùng đánh nhau, Chiến Quốc Việt nhục mạ cô giáo. Tôi đã thông báo cặn kẽ chuyện này cho mẹ thẳng bé rồi, không biết mẹ Quốc Việt có nói sự thật cho anh không?



Hôm nay hai đứa trẻ đến trường học, tâm trạng lại rất khác thường. Thanh Tùng mảng những người bạn học hôm qua đến phát khóc, Chiến Quốc Việt lại phê bình cô giáo đến mức bật khóc. Tôi cảm thấy sự việc này có chút nghiêm trọng nên mới thông báo cho anh”



Chiến Hàn Quân nhìn về phía Lạc Thanh Du: “Cô dạy con thế nào vậy?”



Lạc Thanh Du hoảng sợ nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, tôi thật sự rất chăm chỉ dạy dỗ tụi nhỏ mà…”



Mẹ nó, tại sao con cái phạm sai lầm, cô lại cảm thấy người đáng bị trách phạt là mình chứ?



Cô cũng là người giám hộ thôi mà, tại sao lại bị anh quản thúc?



Lạc Thanh Du thẳng lưng, hùng hồn nói: “Thanh Tùng đánh nhau, tôi cũng đã đánh thằng bé một trận rồi. Quốc Việt… Quốc Việt không sai mà”



Hàn Quân nhìn cô với vẻ không thể tin nổi rồi lên tiếng: “Lạc Thanh Du, lấy gậy ông đập lưng ông, đó là đạo trong chiến lược, không phải đạo trong giáo dục đâu”



Chủ nhiệm lớp phê bình Lạc Thanh Du không hề kiêng ky: “Mẹ của Quốc Việt, lấy bạo chế bạo là không đúng. Cô thường xuyên đánh con cái thì đứa trẻ cũng sẽ bị ảnh hưởng, thường xuyên đánh những bạn nhỏ.



khác. Còn nữa, rõ ràng Quốc Việt có sai mà, tại sao cô lại bao che cho thằng bé?”



Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du với vẻ khó hiểu: “Tại sao phải bao che Quốc Việt?



Nếu như bởi vì tâm lý Quốc Việt có vấn đề mà cô nuông chiều thằng bé không có nguyên tắc như vậy thì chỉ hại thằng bé thêm mà thôi Tâm lý khỏe mạnh sẽ càng quan trọng hơn thân xác khỏe mạnh, chẳng lẽ cô không biết sao?”



Lạc Thanh Du hỏi anh: “Anh Quần, câu chuyện về ba con heo nhỏ, anh có nghe qua chưa?”



Chiến Hàn Quân gật đầu.



“Thăng lớn lười biếng, thăng hai xảo quyệt, thẳng ba cần cù. Vậy anh muốn làm con heo nào?” Lạc Thanh Du vừa mới hỏi xong, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng lập tức bật cười.



Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân tối sầm lại: “Lạc Thanh Du…”



Lạc Thanh Du vội vàng cười theo: “Đây là câu hỏi mà hôm qua cô giáo đã Quốc Việt nói người trả lời vấn đề này là kẻ thiểu năng. Quốc Việt nói không sai mà, mặc dù đã dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, trong lớp có không ít các bạn học hùa theo Quốc Việt nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này cũng không phải hoàn toàn là vấn đề của Quốc Việt đúng không?”



Lạc Thanh Du nói: “Cô giáo biểu đạt không rõ, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm sao?”



Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du không biết hối cải, buồn bực không thôi: “Người không phải thánh nhân, ai mà không phạm sai lầm chứ? Tuy rằng cô giáo diễn tả sai nhưng mà Quốc Việt không nên dùng cách này để phản ứng lại sai lầm của cô giáo như thế. Cô không để thằng bé chịu trách nhiệm mà còn lừa gạt thằng bé, nói răng bản thân nó không sai thì là cô không đúng rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK