Cùng lúc đó.
Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt đã hóa trang xong, lén lút chui vào vườn sau của vườn Hương Đỉnh.
Lạc Thanh Du hóa trang thành bộ dạng của Chiến Hàn Quân, còn Chiến Anh Nguyệt thì hóa trang thành Lạc Thanh Du. Hai người cải trang thành vợ chồng vui biết bao.
*Chị dâu, không ngờ chị giả dạng làm anh của em rất giống. Đặc biệt là thần thái, quả thực là quá xuất sắc” Chiến Anh Nguyệt nói.
Lạc Thanh Du trả lời: ‘Anh của em là một gương mặt đơ vạn năm không đổi, chỉ cần xụ mặt xuống là được rồi”
Lạc Thanh Du dựa vào con đường trong trí nhớ, đi tới bàn đá xanh cuối cùng, phía trước là một con đường bùn đất, bụi cây, dây leo mọc hai bên, gió thổi qua, bóng cây lắc lư.
Chiến Anh Nguyệt bỗng nắm chặt tay Lạc.
Thanh Du, run rẩy nói: “Chỗ này kinh khủng quát “Xuyt!” Lạc Thanh Du hạ giọng: “Chị nhớ chị đang gặp được người phụ nữ kỳ quái kia ở đây: Lạc Thanh Du kéo cô ấy ngồi xổm trong bụi cây, sau đó chậm rãi tiến lên.
Bỗng nhiên, một âm thanh quái dị truyền tới, giống như là tiếng thút thít đứt quãng, lại giống như động vật non kêu lên gọi mẹ.
Âm thanh lúc gần lúc xa, lúc cao lúc thấp.
Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt cùng ôm chặt nhau ngồi một chỗ.
Hai người nín thở, lẳng lặng lắng nghe phương hướng của âm thanh.
Sau đó, hai người chậm rãi đi về phía âm thanh đó.
Phía trước là một cánh cửa nấm, một cái đầu đen sì ló ra từ trong cửa, lộ ra một gương mặt bẩn thu, thế nhưng vẫn không che được ngũ quan tinh xảo.
“AI* Lạc Thanh Du cả kinh la lên thất thanh: “Là người phụ nữ trong khung ảnh!”
Chiến Anh Nguyệt nhanh chóng bịt miệng cô lại.
Lúc này, một bóng đen từ phía sau bao trùm hai cô lại.
Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt cùng quay đầu, trong màn đêm đen kịt chỉ có ánh sáng le lói, lờ mờ có thể nhận ra được, người này là… Chiến Hàn Quân.
Chiến Anh Nguyệt bị dọa đến run người: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông bước từng bước đến chỗ hai người, tay đúng vào trong túi áo, Lạc Thanh Du nhìn thấy bên trong túi áo của người này lộ ra đầu ống tiêm, lập tức cảnh giác.
Hai tay Lạc Thanh Du nắm lấy bùn trên đất, nhân lúc tên đó tới gần mình, đột nhiên ném bùn lên mặt người đàn ông. Sau đó thừa cơ kéo Chiến Anh Nguyệt bỏ chạy thục mạng.
“Đi mau”
Chiến Anh Nguyệt đã hoàn toàn ngốc rồi.
Người đàn ông không có đuổi theo hai người họ, trong bóng đêm, cặp mắt đẹp đế kia trong bóng đêm lộ ra tia tà ác.
Điện thoại của Lạc Thanh Du bỗng vang lên.
Nhìn thấy trên màn hình hiện ra ba chữ “Đại ma vương”, cô hồi hộp làm rơi luôn điện thoại trên đất.
Chiến Anh Nguyệt nhặt điện thoại lên, lấy lại bình tĩnh, đưa cho Lạc Thanh Du: “Chị dâu, nhìn xem anh ấy diễn tiếp thế nào.”
Lạc Thanh Du ấn nút nghe, liền nghe thấy âm thanh nóng nảy của Chiến Hàn Quân: “Đang ở đâu?”
Lạc Thanh Du run run nói: “Tôi ở cùng với Anh Nguyệt.”
“Đang làm gì?”
Lạc Thanh Du nhìn bộ quần áo nam trên người mình, nói: “Đang chơi… cosplay”
Chiến Hàn Quân quẹo vào con đường nhỏ đi tới nhà của Chiến Anh Nguyệt, nhìn thấy hai người đang ngồi trên đường, trong đó lại có một người đang mặc quần áo của mình, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Chiến Hàn Quân lười biếng đi qua, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt đầy ý vị sâu xa.
Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt vừa nhìn thấy Chiến Hàn Quân, theo bản năng ôm chặt nhau thành một đống.