Mục lục
Một thai ba bảo: con thiên tài giúp bố cưa đổ mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245




Lạc Thanh Du không chút khách khí vung tay tát thẳng vào mặt Bạch Hoài An.



Bốp”



Kèm theo đó là một âm thanh giòn tan làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị sốc đứng như trời trồng.



Bạch Hoài An đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt đang tê nóng của mình, không thể tin được trừng mắt nhìn Lạc Thanh Du chằm chăm: “Cô lại dám đánh tôi à!”



Rõ ràng là Bạch Hiểu Phong lúc này cũng bị dọa sợ đến ngẩn cả người rồi”



Mặc dù từ tận đáy lòng anh ta cũng cảm thấy cực kỳ không thích cô em gái Bạch Hoài An này, nhưng vì để tạo ra hình tượng tao nhã, lễ độ cho mình trước mặt người lớn trong nhà họ Bạch, vì thế nên ít nhiều gì ngoài mặt anh ta cũng tỏ ra khá bao dung với cô em gái này, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện với không ít lần cô ta vô duyên vô cớ gây chuyện.



Không ngờ rằng những gì anh ta có thể nhịn lại từ trước đến giờ, ngay khoảnh khắc này đã được Lạc Thanh Du thẳng tay báo thù giúp anh.



Một cảm giác duy nhất: Sướng”



Chỉ là, đứng trước sự khác biệt về thân phận và địa vị của hai người, Bạch Hiểu Phong không khỏi bắt đầu lo lắng không biết tiếp theo đây Lạc Thanh Du sẽ phải gặp phải những chuyện như thế nào.



“Anh hai, anh cũng tận mắt nhìn thấy rồi đó, là trợ lý của anh đánh em có đúng không?



Em phải đi nói chuyện này với bố” Hai tay.



Bạch Hoài An đưa lên ôm mặt, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.



Ngay lập tức säc mặt của Bạch Hiểu.



Phong liền trở nên đứng đản hơn, nếu như để cho Bạch Hoài An mang chuyện này nói ra trước mặt bố của anh ta vậy thì chắc chắn sẽ làm cho sự tin tưởng mà khó khăn lắm anh ta mới bắt đầu xây dựng được của bố đối với anh ta sẽ giảm đi đáng kể.



Lạc Thanh Du nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Hiểu Phong liền đi đến an ủi anh ta: “Anh đừng lo lảng, đích thân tôi sẽ đến nhận lỗi với chủ tịch”



Bạch Hiểu Phong nhìn về phía Lạc Thanh Du tràn đầy tự tin, chỉ coi cô là người mang khí chất mạnh mẽ, giống như những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tức thì liền không “Cô kìm được mà có lòng tốt nhắc nhở cô không hiểu tính cách của bố tôi, thái độ của bố tôi đối xử với hai mẹ con Bạch Hoài An phải gọi là vô cùng cưng chiều. Hôm nay cô đã động tay động chân với Bạch Hoài An, cũng đồng nghĩa với việc cô đã chạm vào giới hạn của ông ấy. Thanh Du, e rằng ngay cả tôi cũng không thể giữ lại công việc này cho cô được rồi. Cô mau đi đi!”



Không dễ gì mà Lạc Thanh Du mới đặt chân vào Tập đoàn bạch Thị, sao cô có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được?



*Tổng giám đốc Hiểu Phong, xe đến núi ất sẽ có đường thôi.”



Không lâu sau, đã có người từ phòng làm việc của chủ tịch đi đến nói với Bạch Hiểu Phong: “Cậu Hiểu Phong, chủ tịch muốn mời trợ lý của cậu qua đó một chuyến”



Lạc Thanh Du không nói thêm lời thừa thãi nào mà quả quyết xoay người bước ra ngoài.



Bạch Hiểu Phong bước một bước dài lên phía trước, anh ta kéo Lạc Thanh Du lại và van nài cô một lần cuối cùng: “Thanh Du, công việc mất rồi có thể tìm lại! Hiện giờ tôi vẫn còn cách giúp cô rời khỏi đây, nếu như cô đi sang bên đó rồi vậy thì cấp dưới của tôi cũng hết cách”



“Tổng giám đốc Hiểu Phong, cám ơn anh”



Lạc Thanh Du mỉm cười nói.



Cô kéo tay anh ta ra, dứt khoát quay người lại, bóng lưng gầy yếu nhưng không kém phần thanh tú, xinh đẹp đang đi về phía phòng làm việc của chủ tịch.



Trên đường đi đến phòng làm việc của chủ tịch, Lạc Thanh Du vẫn chăm chú nghịch điện thoại di động của mình.



Sau khi cô bật phần mềm dịch giọng nói trong điện thoại để đảm bảo rằng nội dung cuộc trò chuyện có thể tự động chuyển thành bản ghi, sau đó nó có thể được gửi đi một cách chính xác thì Lạc Thanh Du mới mang điện thoại cất vào trong túi.



Phòng làm việc của chủ tịch.



Lúc Lạc Thanh Du bước vào bên trong thì thấy Bạch Hoài An vẫn đang già mồm ngồi ở một bên, nhõng nhẽo kéo tay một người đàn ông khóc đến mức lê hoa đái vũ, nhìn bộ dạng trông rất đáng thương.



Lạc Thanh Du nhìn về phía cô ta, nặn ra một nụ cười chế giêu, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh.



thường thủ đoạn thấp kém này của Bạch Hoài An, chơi không được thì quay ra mách bố mẹ.



Bạch Hoài An thấy vậy thì trở nên có chút xấu hổ. Cô ta đưa mu bàn tay lên lau mấy giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt, căm ghét trừng mắt nhìn Lạc Thanh Du đang đứng ở đó.



“Cô chính là Lạc Thanh Du sao?” Chủ tịch Bạch hơi nheo mất lại, nhìn Lạc Thanh Du bằng ánh mắt săm soi kỹ càng.



Lạc Thanh Du gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tính. “Đúng vậy”



“Thế mà cô lại dám chạy tới địa bàn Bạch Thị để đánh quý nữ của chúng tôi. Lạc Thanh Du, cô có mấy cân mấy lạng mà dám chạy đến chỗ tôi làm trò xăng bậy vậy?” Sắc mặt của chủ tịch Bạch vô cùng nghiêm túc nói Thế nhưng Lạc Thanh Du vẫn bình tĩnh không có chút lo lắng: “Chủ tịch, nếu người không động đến tôi thì tôi cũng sẽ không động đến người. Nhưng nếu như người chạm đến tôi vậy thì tôi bắt buộc phải chạm đến người”



“Ý gì?”



“Lần trước cô An đây đã đưa tôi đến phòng của con trai chủ tịch, cô ta tính kế làm ảnh hưởng đến danh dự trong sạch của tôi.



Tôi tát cô ta một cái còn nhẹ đấy!” Lạc Thanh Du nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK