“Hắn là em phải có phương thức liên hệ của tổng giám đốc Cách chứ?” Ánh mắt anh đem theo vài phần thăm dò.
“Trên hợp đồng có ghi rõ. Chứ tôi không ghi nhớ nó”
Lạc Thanh Du nói Chiến Hàn Quân nói: “Ồ, thế sao? Khi trở về em chuyển lời đến ông ta giúp tôi, rằng Chiến Thị đồng ý đầu tư vào kịch bản của Tỉnh Nguyệt, nhưng mà lợi nhuận thu được phải chia năm mươi năm mươi.”
Lạc Thanh Du rất ngạc nhiên.
Điều này đối với quỹ tiền vốn eo hẹp của Nghiêm Thị mà nói, thực sự là tin vui sao?
Lạc Thanh Du khó hiểu nhìn về phía anh: “Nghe nói khi làm ăn, Cậu Hàn Quân chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Sao anh lại rộng lượng với Nghiêm Thị đến thế?”
Chiến Hàn Quân nhìn về phía cô, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo lập tức trở lên dịu dàng, anh nói: “Cứ coi như là tôi nợ cô ấy. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy”
Lạc Thanh Du nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ truyền đạt lại tấm lòng của Cậu Hàn Quân”
Nói xong, Lạc Thanh Du xoay người định rời đi.
“Rose” Chiến Hàn Quân đột nhiên gọi cô lại.
Lạc Thanh Du quay đầu nhìn anh.
“Hôm nay là thứ hai”
Lạc Thanh Du khế giật mình, anh đang nhắc nhở cô răng hôm nay là ngày cô phải ở bên cạnh chăm sóc con sao?
Dường như bất kể cô trang điểm thành dáng vẻ nào, đôi mắt xuyên thấu nhìn rõ mọi thứ đó của anh đều có thể nhận ra thân phận của cô.
“Tôi biết rồi” Lạc Thanh Du nói.
Nghe vậy, Chiến Hàn Quân liền xoay người rời đi.
Quan Minh Vũ bước theo sau tổng giám đốc, đầu óc mơ màng.
Sau khi bước vào thang máy, Quan Minh Vũ mới lên tiếng hỏi điều anh ta đang nghỉ ngờ: “Tổng giám đốc, vì sao lại muốn hợp tác với Nghiêm Thị? Đã nhiều năm như vậy, Nghiêm Thị vẫn luôn đối xử lạnh lùng với tổng giám đốc, tổng giám đốc đâu cần phải tự làm mình phiền não chứ?”
Không biết Chiến Hàn Quân đang nghĩ gì, từ trong mắt anh lộ ra ý cười dịu dàng: “Nghiêm Thị, sắp đổi đời rồi”
Quan Minh Vũ nghe thế càng thêm nghỉ hoặc, nói: “Ông cụ nhà họ Nghiêm đau ốm nằm liệt giường mãi không khỏi, cậu chủ Nghiêm Thị tài năng không có gì nổi bật, sao có thể đổi đời chứ?”
Chiến Hàn Quân bước ra khỏi cao ốc Huy Hoàng của Bạch Thị, ánh mắt ngước nhìn về phía dòng chữ in thếp vàng trên tòa cao ốc, khẽ nhíu mày.
Linh Trang muốn chấn hưng Nghiêm Thị, vì sao lại lựa chọn nương tựa vào Bạch Thị?
Mà không phải là anh?
Sau khi Lạc Thanh Du tan làm, liền bấm số gọi cho Chiến Anh Nguyệt.
“Anh Nguyệt, tôi còn chút việc cần phải xử lý cô giúp tôi đến trường mầm non đón Quốc Việt và đám trẻ có được không?”
Chiến Anh Nguyệt sảng khoái đồng ý: “Chị dâu, chị yên tâm, cứ giao bọn trẻ cho em. Chị cứ yên tâm đi xử lý công việc đi”
Lạc Thanh Du cúp điện thoại.
Ở trước cửa cao ốc Huy Hoàng, Lạc Thanh Du bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến khách sạn Đế Hào.
Trong căn phòng số 306, Nghiêm Cách và con trai Nghiêm Mặc Hàn đang thảo luận công việc. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cả hai đều rất ngạc nhiên.
Nghiêm Mặc Hàn đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người đến là cô “Rose” xinh đẹp động lòng người, lại nhìn về phía người bố nho nhã đó của mình, ánh mắt trở lên vô cùng lạ thường.
Lạc Thanh Du buồn bực trừng mắt nhìn anh ta, tức giận đạp anh ta một cái thật mạnh, sau đó tự ý bước vào phòng.
“Cô Rose, sao cô lại biết tôi sống ở đây?”
Nghiêm Cách vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Lạc Thanh Du mỉm cười dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Cách, tôi là Lâm Phương”
Nghiêm Cách kích động đến mức làm rơi tách trà trong tay xuống đất nói: “Cô vào Bạch Thị là để lấy được kịch bản Tinh Nguyệt sao?” .
Ngôn Tình Sắc
Lạc Thanh Du gật đầu nói: “Công ty điện ảnh của hai nhà Chiến – Bạch thế lực ngang nhau, không ai nhường ai. Tôi đã khéo léo thiết kế một kế hoạch nhỏ, khiến cho kịch bản và đạo diễn tách ra, thuộc về hai công ty khác nhau. Điều này sẽ khiến cho hai công ty điện ảnh lớn luôn cho ra những bộ phim lớn, xuất sắc đều bởi vì điều kiện không đủ hấp dẫn mà bỏ qua cuộc cạnh tranh này. Đến lúc đó Nghiêm Thị chúng ta chỉ cần nhặt lên là được”
Nghiêm Cách vẫn lo lắng không thôi nói: “Hai nhà Chiến Bạch sẽ bởi vì điều kiện không đủ hấp dẫn mà chủ động bỏ qua việc quay bộ phim khoa học viễn tưởng Tinh Nguyệt, Nghiêm Thị nhận về cũng là củ khoai nóng bỏng tay mà thôi. Chúng ta tìm đâu ra một đạo diễn phim viên tưởng giá rẻ mà chất lượng tốt chứ?”
Lạc Thanh Du nói: “Cậu Hàn Quân bảo tôi chuyển lời với ông, rằng anh ấy đồng ý đầu tư đạo diễn cho bộ phim này. Lợi nhuận sẽ chia đều năm mươi năm mươi”
Nghiêm Mặc Hàn nghe thấy hai chữ Cậu Hàn Quân liền giống như kẻ điên mất đi lý trí, tức giận hét lên với Lạc Thanh Du: “Chúng ta sẽ không hợp tác với Chiến Thị. Càng không hợp tác với loại người rác rưởi mặt người dạ thú như anh ta”