*Hôm qua lôi ra từ trong phòng cấp cứu, em cảm thấy mình có được tính là bệnh nhân không?”
Lạc Thanh Du không khác gì con gà gỗ.
“Tối hôm qua tôi vào phòng cấp cứu? Sao tôi không nhớ nhỉ?”
“Em uống say” Chiến Hàn Quân khép sách lại, sắc mặt phút chốc trở nên nghiêm túc.
“Phụ nữ đàng hoàng sẽ không uống say mèm ở bên ngoài, em bị Anh Nguyệt làm hư rồi!”
Lạc Thanh Du kinh ngạc đến ngây người, hé miệng, ngập ngừng nói: “Rõ ràng là tôi làm hư em ấy”
“Em còn không biết xấu hổ mà nói à?”
Lạc Thanh Du cúi đầu xuống Nhắc tới Anh Nguyệt, Lạc Thanh Du lo lắng không thôi: “Đúng rồi… Anh Nguyệt có sao không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Em nói phương diện kia?”
Lạc Thanh Du: “…”
“Chưa phải đi phòng cấp cứu chứ?”
“Vẫn còn tốt”
Lạc Thanh Du không yên lòng, đứng dậy khỏi xích đu: “Tôi đi thăm em ấy một chút.”
Lạc Thanh Du vào nhà, gọi cho Anh Nguyệt một cuộc điện thoại.
Chờ thật lâu, Anh Nguyệt mới bắt máy.
“Lạc Thanh Du, xin lỗi, nhiệm vụ mà chị tin tưởng giao cho em đã thành con số âm rồi, sau này chị đừng liên lạc với em nữa” Anh Nguyệt nói xong thì liền cúp máy.
Lạc Thanh Du ngẩn người nhìn màn hình điện thoại.
Nghĩ ngờ trăm mối mà không được giải đáp: “Tối qua không phải mới gỡ bỏ khúc mắc của cô ấy sao?”
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Trong loa, giọng nói của Anh Nguyệt lộ ra vẻ thương tâm tuyệt vọng, lại thêm vẻ tức giận ấm ức. Lạc Thanh Du vô cùng lo lắng.
Cuối cùng, cô đi ra ngoài, nói với Chiến Hàn Quân: “Tôi muốn đi tới thủ đô: Chiến Hàn Quân giật mình, trong mắt xẹt qua tia bối rối.
Anh khẳng định là sau khi đi cô sẽ không tự giác trở về.
Mà anh lại tiếp tục trong tâm trạng lo được lo mất tìm người khắp nơi.
Thế nhưng đã đồng ý không trói buộc cô, anh chỉ đành đè nén lại tất cả suy nghĩ lo âu.
*ừ?
Lạc Thanh Du bỗng nhiên bật cười tươi như hoa.
“Cảm ơn Ngài Quân!” Lạc Thanh Du chạy ra ngoài “Quay lại!”
Lạc Thanh Du bất ngờ lui về sau mấy bước, biết ngay cái tên này không dễ dàng buông tha cho mình mà.
“Đi đến phòng ngủ chính ở tầng hai, lấy quần áo trong tủ treo quần áo thay đi”
Lạc Thanh Du ngu ngơ luôn!
Chỉ bảo cô thay quần áo thôi?
*Nhưng mà trong tủ đều là quần áo của anh, tôi thay cái nào?”
*Tùy em”
Lạc Thanh Du bĩu môi, buồn bực trở lại lầu hai Đúng là nghĩ mãi không ra, vì sao không cho cô mặc nốt bộ này?
Cho đến khi cô mở của tất cả tủ quần áo ở phòng ngủ chính ra mới hiểu được dụng ý của Chiến Hàn Quân.
Thì ra phòng quần áo có một nửa treo đồ nữ, mà mỗi bộ đều là tác phẩm xuất sắc phiên bản giới hạn, giá cả đắt đỏ.
Lạc Thanh Du lật bảng size ra, đều là size của cô.
Lạc Thanh Du giật mình nhìn ngốc một lúc lâu…
Rốt cuộc tên kia có ý gï?
Chẳng lẽ trước khi mổ heo còn phải nuôi heo béo trắng?