Chiến Anh Nguyệt sợ tới mức hét lên: “Đây là người thật sao?” Nhìn kỹ lại, đây không phải Chiến Quốc Việt thì là ai chứ? Chiến Anh Nguyệt lập tức cảm thấy thần bí, cô ấy nhớ rõ tối hôm qua “Chiến Quốc Việt” đang ở Hải Thiên của Thành Nam mà? “Chiến Quốc Việt, sao cháu lại ở đây?” Chiến Anh Nguyệt ngạc nhiên hỏi Chiến Quốc Việt nhẹ giọng nói: “Chuyện dài lắm” Ba chữ vang lên một cách qua loa lấy lệ.
Điệu bộ lạnh lùng ngang ngược này lại khiến Chiến Anh Nguyệt lại lần nữa suy sụp: “Không thể nào, sao cháu lại biến thành như thế này?” Chiến Quốc Việt không thèm đoái hoài đến cô ly.
Lạc Thanh Du nói: “Cô Anh Nguyệt có bất kỳ câu hỏi nào, chúng ta về nhà rồi hẵng nói” Chiến Anh Nguyệt rầu rï gật đầu.
Ngôi nhà mới của Lạc Thanh Du nằm ở Thành Nam, cách Á Châu chỉ vỏn vẹn vài con đường.
Căn hộ nhỏ hai phòng ngủ tuy không rộng nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ và sáng sủa. Quan trọng nhất là khi mở cửa sổ ra vẫn có thể nhìn thấy biệt thự Hải Thiên Chiến Anh Nguyệt đứng bên cửa sổ nhìn sang khu Hải Thiên, thở dài nói: “Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Chị dâu, chiêu này của chị thật cao siêu”
Lạc Thanh Du rót một tách trà cho cô giải thích: “Tôi dọn đến nơi này là vì Chiến Quốc Việt, rời khỏi Hải Thiên thì thẳng bé cũng có thể an toàn” Chiến Anh Nguyệt liếc nhìn hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế trong phòng khách. Chiến Quốc Việt kiêu ngạo như hoàng tử, còn cô bé nhỏ kia lại tinh nghịch như yêu tinh.
“Chị dâu, đầu óc tôi rất rối bời. Tôi nghỉ ngờ nhiều lắm, nhưng không biết nên nói thế nào” Chiến Anh Nguyệt gãi đầu, có chút cáu kỉnh.
Lạc Thanh Du bày ra vẻ mặt tao nhã, bình tĩnh nói: ‘Không sao, thời gian vẫn còn dài, cô muốn biết cái gì thì cứ từ từ hỏi. Tôi biết cái gì sẽ nói cái nấy: Chiến Anh Nguyệt hơi sửng sốt một chút.
Cô ấy nghe anh trai của mình nói rằng Lạc Thanh Du là một người dối trá, vì vậy đây cũng là lý do tại sao anh trai cô ấy chống lại việc Lạc ‘Thanh Du tiếp cận Chiến Quốc Việt “Chị sẽ không nói dối tôi chứ?” Chiến Anh Nguyệt thận trọng hỏi.
Lạc Thanh Du biết rằng chữ tín của mình ở trong lòng người nhà họ Chiến e là đã cạn kiệt rồi.
Cô nói: “Cô Anh Nguyệt nghe xong câu chuyện của tôi, với sự hiểu biết của cô thì hẳn là sẽ phán đoán được nó là thật hay giả mà” Chiến Anh Nguyệt nóng lòng hỏi câu mà cô ấy đang thắc mắc, “Tại sao Chiến Quốc Việt lại ở đây? Chị dâu, thăng bé hẳn là phải ở bên cạnh anh trai chứ?”
Đúng vậy, về nguyên tắc, thăng bé nên ở cùng với anh trai cô. Nhưng anh trai cô đã phạm sai lầm, Chiến Quốc Việt không có bệnh tự kỷ và cũng không có bệnh tật gì cả. Vậy mà anh ấy lại muốn thẳng bé chữa bệnh, điều này không phải rất nực cười sao? Vậy nên tôi phải giữ Chiến Quốc Việt bên cạnh mình”
Lạc Thanh Du bình tĩnh nói Chiến Anh Nguyệt có chút kích động: “Chị dâu, chuyện này thật không công bắng với anh trai tôi. Mặc dù chị đã sinh ra đứa nhỏ, nhưng chị có biết năm năm qua, vì Chiến Quốc Việt mà anh ấy đã phải đổ bao nhiêu tiền không? Vì để chăm sóc Chiến Quốc Việt mà anh ấy phải làm như bảo. .
Đam Mỹ Sắc
mẫu lái xe, không dám có bạn gái, vừa làm bố vừa làm mẹ. Chị quay lại rồi mang đứa con cưng của anh ấy đi, chị có nghĩ cho cảm giác của anh ấy không?” Lạc Thanh Du nói: “Tôi không độc ác như vậy.
Tôi cũng là một người mẹ. Tôi có thể hiểu cảm giác đau đớn khi tình thân bị cắt đứt. Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm như vậy” Hai mắt Lạc Thanh Du đỏ hoe khi nghĩ lại việc đưa con trai đến bên cạnh Chiến Hàn Quân.
Chiến Anh Nguyệt nhìn Chiến Quốc Việt, lòng đầy phẫn nộ nói: “Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt. Giờ phút này Chiến Quốc Việt đang ở ngay bên cạnh chị”