Lúc Chiến Hàn Quân ôm Lạc Thanh Du xuất viện, dọc đường bị tất cả phụ nữ ở mọi lứa tuổi nhìn chăm chăm. Sắc mặt Chiến Hàn Quân tái xanh, còn Lạc Thanh Du lại âm thầm cười.
“Không được cười” Chiến Hàn Quân trừng Lạc Thanh Du liếc mắt nhìn người phụ nữ trên ghế ngồi đối diện, người phụ nữ… đang sỉ mê nhìn về phía Chiến Hàn Quân mà cười Lạc Thanh Du trêu chọc: “Ngài Quân, hình như cô ấy thích anh.
Chiến Hàn Quân lạnh băng đáp lại: “Em chắc chắn đây không phải là bệnh nhân bị khờ chứ?
Lạc Thanh Du bật cười ra tiếng, cái tên này quả nhiên độc mồm.
Cửa bệnh viện.
Một đám người vây quanh chiếc Rolls-Royce của Chiến Hàn Quân, cảnh sát giao thông gấp đến độ chửi ầm lên: “Có tiền thì hay lắm à, có tiền thì có thể không tuân thủ luật giao thông, có tiền liền có thể chiếm đường à?”
Chiến Hàn Quân bước ra, lúc vị cảnh sát kia nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì bỗng nhiên im bặt.
Anh ta không nhận ra Rolls-Royce, nhưng vị thái tử gia này anh ta quen.
Đây là nhân vật lớn mà anh ta không chọc vào nổi.
*Cậu Quân, thật xin lỗi”
Sau đó nhanh tay lấy mấy tờ giấy phạt trên xe đi Chiến Hàn Quân cầm lấy mấy tờ giấy phạt trên tay anh ta: “Tôi sẽ đi nộp phạt” Sau đó cùng Lạc Thanh Du lên xe, lái xe rời đi.
Lạc Thanh Du quay đầu nhìn cảnh xe bị chặn ở phía sau, thè lưỡi chế nhạo Chiến Hàn Quân nói: “Anh và Nguyệt quả nhiên là hai anh em, thích vi phạm luật giao thông, cho dù nhà anh không thiếu chút tiền phạt này, nhưng cũng nên suy nghĩ cho những người phải mệt mỏi bôn ba vì tiền lương, bọn họ đến trễ về sớm sẽ bị mấy nhà tư bản như anh cạo lông”
Chiến Hàn Quân buồn bực nhìn cô, trong lòng run sợ, một ngày như một năm, đã sớm quên đi việc bản thân vi phạm quy định dừng xe rồi.
“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng” Anh nói.
Lạc Thanh Du thấy thái độ thành khẩn nhận sai của anh, cũng không được nước lấn tới nữa.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi thủ đô, Lạc Thanh Du bỗng nhiên kêu lên: “Ngài Quân, tôi muốn xuống chỗ này”
Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nhìn cô: “Em sẽ không quên mình là người đã kết hôn rồi đấy chứ?
Lạc Thanh Du há miệng thành hình tròn.
Khoan hãng nói, đúng là cô quên thật.
Chiến Hàn Quân không để ý tới yêu cầu của cô, trực tiếp lái xe tới Hoa Viên Nhật Lịch.
“Em ở đây tịnh dưỡng vài ngày, đợi sau khi cơ thể khỏe hơn, nếu em muốn đi làm thì tìm Anh Nguyệt chơi, tôi đều có thể đáp ứng em”
Chiến Hàn Quân mở cửa xe, nhìn tới Lạc Thanh Du đang im lặng, nhẹ giọng khuyên lơn.
Lạc Thanh Du mừng rỡ: ‘Anh thật sự cho phép tôi rời khỏi Hoa Viên Nhật Linh?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Chỉ cần em nhớ là phải về nhà”
Lạc Thanh Du hớn hở, vui vẻ xuống xe.
Chiến Hàn Quân nhìn bóng lưng nhảy nhót tưng bừng của cô, tự tán thưởng vì quyết sách thông minh của bản thân Từ chiến lược ngăn chặn phòng thủ nghiêm ngặt đến thả tay khuyên bảo, người khảo nghiệm không phải là cô, mà là anh.
Tâm tư của anh cuối cùng vẫn vì cô mà nơm nớp lo sợ.
Cổng hoa viên, Chiến Đình Vũ lo lắng vô cùng nhìn Chiến Hàn Quân trở về.
Lạc Thanh Du thấy ông ta, liền giật mình.
“Gọi chú ba” Chiến Hàn Quân đi tới, dịu dàng nhắc nhở cô, Lạc Thanh Du nuốt một ngụm nước bọt, cứng ngắc hô lên một tiếng: “Chú ba”
*Ừ? Chiến Đình Vũ lạnh nhạt đáp lại.
Cái cô cháu dâu như Lạc Thanh Du này, rõ ràng không được ông ta công nhận.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân liền trở nên u ám, sau đó mở khóa vân tay, lúc đứng đối diện Chiến Đình Vũ ở cửa thì lạnh lùng nói: “Mời chú ba vào.”
Chiến Đình Vũ liền cắm đầu chui vào.
Phát hiện Chiến Hàn Quân không theo mình đi vào thì quay đầu, lại nhìn thấy hai tay Chiến Hàn Quân chạm vào gương mặt của Lạc Thanh Du, cái mặt đơ ngàn năm không đổi kia lúc này lại cực kỳ dịu dàng ấm áp