Bà Chiến vội vàng ra mặt hòa giải cho Nghiêm Hiếu Như: “Hàn Quân, Hiểu Như vừa về nước, vốn muốn đến Á Châu thăm ông cụ Nghiêm, trùng hợp gặp mẹ, mẹ liền dẫn con bé qua đây thăm con, con nói xem có phải là có duyên không?”
Chiến Hàn Quân bày ra vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ không thích nghe.
Bà Chiến lại có ý khác: “Con nói xem con và Hiểu Như cũng quen biết từ nhỏ. Mọi mặt của Hiểu Như cũng không thua kém Linh Trang bao nhiêu, nếu Linh Trang không có phúc được con yêu chiều, không bằng con và Hiểu Như nói chuyện thử xem?”
Bà Chiến cố gắng tác hợp Chiến Hàn Quân và Nghiêm Hiểu Như, khiến cho Lạc Thanh Du đặc biệt cảm thấy đau xót trong lòng.
Chiến Hàn Quân liếc mắt tới Lạc Thanh Du ở một góc hẻo lánh, sợ cô suy nghĩ lung tung, liền nhờ cô làm việc: “Rót cho tôi cốc nước”
Lạc Thanh Du đứng dậy đi rót nước, lúc đưa cốc nước tới trước mặt Chiến Hàn Quân, Nghiêm Hiểu Như liền chặn lại: “Anh Quân, em giúp anh uống”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi có tay có chân, không cần cô giúp”
Lại phân phó Lạc Thanh Du: “Đi rót một cốc nước khác tới.
Lạc Thanh Du đành phải đi rót một cốc nước khác, lúc đưa cốc nước cho anh, Chiến Hàn Quân nhìn cô nói: “Em đút cho tôi.” Bà Chiến và Nghiêm Hiểu Như cùng nghỉ ngờ nhìn Chiến Hàn Quân.
*Hàn Quân, chứng rốt loạn ám ảnh cưỡng chế của con khỏi rồi?” Bà Chiến vui mừng nói “Vẫn chưa” Chiến Hàn Quân cứng rắn nói Bà Chiến hoang mang không thô Vậy sao con để cho người ngoài giúp con uống?
Trước đây con tuyệt đối không để người lạ tới gần” Chiến Hàn Quân nhìn chăm chăm Lạc Thanh Du, ánh mắt dần ấm lên Cô ấy đâu phải người ngoài!
*Cô ấy không giống!” Nghiêm Hiểu Như liền lanh chanh phỏng đoán, nhất định là vì cái cô y tá này xấu xí, sẽ không nảy sinh ý nghĩ xấu với anh, cho nên anh mới có thể ở chung với anh tương đối hòa hợp.
Bà Chiến tự cho mình làm chủ bảo Lạc Thanh Du ra ngoài: “Cô ra ngoài trước đi.” Sau khi Lạc Thanh Du rời khỏi đây, bà Chiến thuận miệng nói: “Cái cô y tá này làm hỏng quy củ của Á Châu, cô ta tuyệt đối không thể ở lại”
Trên mặt Chiến Hàn Quân liên lạnh như băng: “Người của Á Châu từ lúc nào đến phiên mẹ quyết định?” *Mẹ là mẹ con, sao con nói chuyện như vậy với mẹ chứ?” Bà Chiến có chú tức giận.
Chiến Hàn Quân lại không cho bà một chút mặt mũi: “Mẹ, mẹ cũng không phải quản lý nhân viên của Á Châu, không có quyền khoa tay múa chân với nhân viên ở đây” Bà Chiến không vui ra mặt.
Chiến Hàn Quân lấy máy tính ra bắt đầu làm việc, căn bản không để ý đến sự tồn tại của Nghiêm Hiểu Như và bà Chiến.
“Hai người tự nhiên!” Bà Chiến chỉ đành thở dài: “Nếu con bận, vậy thì chúng ta không quấy rây con nữa, con cố găng giữ gì sức khỏe” “Vâng” Anh lạnh nhạt đáp lại Sau khi Lạc Thanh Du rời khỏi phòng bệnh thì tìm tới y tá trưởng, thỉnh cầu nói.
“Y tá trưởng, sắp xếp một y tá khác tới phòng VIP thay tôi đi” Lạc Thanh Du nói.
Y tá trưởng thấy sắc mặt cô cực kỳ không tốt, nhớ tới lời tổng giám đốc đã nói, phải cố gắng làm tất cả để cho Lạc Thanh Du vui vẻ, liền đồng ý ngay.
“Được tồi, vậy chiều cô về lại phòng bệnh Số mười một.
Lạc Thanh Du thở phào một hơi.
Không bao lâu sau, một y tá mới đến phòng VIP.
Chiến Hàn Quân thấy người đã đổi, lúc này sắc mặt liền khó coi: “Sao lại thay người?” Y tá kia cẩn thận giải thích: “Tổng giám đốc, là cô Du chủ động yêu cầu đổi người” Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Đổi lại” Cô y tá đành nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau, Lạc Thanh Du trở lại phòng VIP.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy Lạc Thanh Du, cả người tự nhiên thấy thoải mái hơn, “Sao lại muốn đổi phòng bệnh?” Chiến Hàn Quân nhíu mày hỏi.
Lạc Thanh Du nói: “Bệnh của tổng giám đốc vốn không cần truyền dịch, tôi ở lại đây dễ lười biếng. Tôi lại là y tá mới tới, cho nên cần tích cực học tập làm thế nào để trở thành một y tá điều dưỡng chân chính, đó mới là bản chức công việc của tôi.”
Chiến Hàn Quân ngẫm nghĩ, vươn tay ra: “Em thử châm cho tôi, tôi cho em thử?
Lạc Thanh Du trố mắt nhìn.