Lạc Thanh Du sững sờ…
Vì sao Nghiêm Mặc Hàn lại ghét bỏ Chiến Hàn Quân đến vậy?
Nếu như đem cái chết ngoài ý muốn của Linh Trang đổ hết lên đầu Chiến Hàn Quân, đối với Chiến Hàn Quân mà nói cũng có chút không công bằng.
“Anh bình tĩnh chút. Muốn làm nên chuyện.
lớn thì không được câu nệ tiểu tiết” Lạc Thanh Du xoa dịu Mặc Hàn.
Khuôn mặt của Nghiêm Cách có chút khó coi nói: “Lâm Phương, cô không biết chuyện xảy ra giữa hai nhà Nghiêm, Chiến..”
Lạc Thanh Du nhỏ giọng nói: “Tôi cũng biết chút ít”
Nghiêm Cách mở to mắt nhìn cô, giọng nói đột ngột cao lên: “Không, cô không biết”
Lạc Thanh Du nhìn về phía Nghiêm Cách đột nhiên trở lên hờn dỗi, nhìn về phía người bố trước giờ luôn tao nhã, lịch sự bởi vì hờn dỗi mà hai mắt hẳn lên tia máu, Lạc Thanh Du liền rơi vào trầm mặc.
Lễ nào, còn có chuyện gì mà cô không biết sao?
“Mong tổng giám đốc Cách chỉ rõ: nói của Lạc Thanh Du hơi run rẩy.
Nghiêm Cách vô cùng đau lòng nói: “Cái chết của cô con gái nhỏ nhà chúng tôi, Linh Trang, anh ta không thể thoát khỏi có liên quan”
Lạc Thanh Du khẽ giật mình nói: “Cô Trang có tình cảm với Cậu Hàn Quân, vì để gặp mặt Cậu Hàn Quân mà lái xe quá mệt mỏi, dẫn đến xảy ra tai nạn. Đây là chuyện ngoài ý muốn, hi vọng tổng giám đốc Cách đừng vì cái chết của cô Linh Trang mà giận lây sang Chiến Thị, từ đó từ chối hợp tác với đồng minh tốt nhất này…”
Lời cô nói, là dựa trên một bài báo được tìm kiếm nhiều nhất sau cái chết của Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên phát điên nói “Cái chết của em gái tôi không phải sự cố ngoài ý muốn, mà là do anh ta rắp tâm chuẩn bị sẵn..”
Lạc Thanh Du kinh ngạc đến mức cả người giống như chứa đầy trì, nặng tru, nặng đến mức khiến cô như đang rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.
“Nghiêm Mặc Hàn, cơm có thể tùy ý ăn, nhưng lời thì không thể nói bừa được đâu.”
Lạc Thanh Du không thể tin được nói.
Nghiêm Mặc Hàn nói một cách thuyết phục: “Ngày hôm đó, em gái tôi không đột nhiên nảy ra ý muốn đi Hà Nội, đó là cái bấy do anh ta bố trí, dụ dỗ em gái tôi đi Hà Nội”
Lạc Thanh Du chỉ cảm thấy đầu óc cô trở lên lộn xộn.
Vụ tai nạn xe 7 năm trước…
Dường như quả thực là sau khi cô nhận được một tin nhắn nào đó mới vội vội vàng vàng đi đến thủ đô.
Đoạn tin nhăn đó, lẽ nào thực sự là do anh cố ý thúc giục cỡ?
Không, anh sẽ không đối xử với cô như thế.
Khi Lạc Thanh Du muốn nghe nhiều hơn, thì Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên bật cười một cách cay đẳng: “Bỏ đi, tôi đi nói những chuyện này với một người ngoài như cô làm cái gì chứ? Có trách thì trách em gái tôi ngốc, lại đi yêu một người đàn ông đáng sợ như thế”
Anh ta càng nói không rõ ràng, trong lòng Lạc Thanh Du càng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi muốn nghe..” Lạc Thanh Du gần như cầu xin nhìn về phía Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn có chút sững sờ, ánh mắt nhìn về phía người bố đang ở bên cạnh.
Lúc này, anh rất tò mò về thân phận của Lạc Thanh Du.
Nghiêm Cách nhìn về phía Lạc Thanh Du, đáy mắt trong giây lát chấn động không thôi, ông ta khẽ thở dài. Vẫy tay với Nghiêm Mặc.
Hàn nói: “Mặc Hàn, con về trước đi. Bố có chuyện này muốn bàn với cô Rose”
Nghiêm Mặc Hàn quay người, miễn cưỡng rời đi.
Không biết vì sao, cô Rose này đem lại cho anh ta cảm giác rất quen thuộc?
Sau khi Mặc Hàn rời đi, Nghiêm Khắc mới nghiêm túc nhìn kỹ Lạc Thanh Du nói: “Lâm Phương, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết thân phận thực sự của cô rồi chứ?”
Cảm xúc của Lạc Thanh Du lên xuống thất thường, cô bước vào trong nhà vệ sinh, dùng nước vỗ lên mặt một lúc, sau đó bước ra ngoài.
Nghiêm Cách nhìn thấy khuôn mặt không trang điểm của Lạc Thanh Du, kinh ngạc đứng dậy nói: “Lạc Thanh Du?”
Lạc Thanh Du không trả lời ông ta, mà đến trước mặt ông, quỳ sụp gối xuống, giọng nói khàn khàn gọi ông: “Bố”
Nghiêm Cách run rẩy…
“Cô làm tôi càng lúc càng trở lên lú lẫn rồi.
Cô là Lâm Phương, là Rose, là Lạc Thanh Du, nhưng tại sao cô lại gọi tôi là bố?”