Chiến Đình Vũ không ly hôn, bà càng không muốn ly hôn Chiến Đình Vũ rất ghét Chiến Hàn Quân vì mỗi lần đều không nể mặt ông ta, oán hận chất chứa lâu dần cuối cùng cũng nổ ra: “Chiến Hàn Quân, chú nói lại lần nữa, đây là chuyện riêng của nhà chú, không có quan hệ gì với cháu cả”
Con ngươi của Chiến Hàn Quân như co lại, anh vốn là người không có tính nhẫn nại, việc nhiều lần phải ra mặt xử lý chuyện của tam phòng đã sớm làm cho anh mất kiên nhắn.
Lúc Chiến Đình Vũ nói câu này như mồi lửa châm ngòi thuốc nổ, nháy mắt cũng lôi ra oán hận của anh.
Chú cháu hai người dùng ánh mắt bất mãn nhìn nhau. Chiến Đình Vũ, con cừu non luôn trầm lặng cuối cùng cũng tạo phản, Chiến Hàn Quân thì giảm lễ nghĩa giữa chú cháu dưới chân.
Bốn mắt nhìn nhau, một trận khói lửa bùng nổ không che đậy gì.
“Không muốn cháu quản?”
“Chú ba muốn lập nhà khác, đúng không?”
Chiến Đình Vũ sớm đã muốn chia nhà, như vậy có thể cầm được gia sản phong phú thuộc về mình kia trong tay, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không cần phải sợ đầu sợ đuôi nữa.
Cũng không biết, ông cụ sẽ chia cho ông ta bao nhiêu cổ phần?
“Hừ, nếu chú muốn lập nhà khác thì xí nghiệp Chiến thị phải chia cho chú một phần tư cổ phần, cháu bỏ được không?”
Chiến Hàn Quân cười khẽ: “Một xu cũng không có!”
Chiến Đình Vũ tức đến thở hổn hển: “Chiến Hàn Quân… cháu cho là nhà họ Chiến huy hoàng thế này chỉ có mình công lao của cháu à? Không có mấy vị trưởng bối như bọn chú lo liệu, cháu cho rằng cháu được ở vào chốn vui vẻ sung sướng à? Gia nghiệp lớn như vậy, cháu muốn một mình độc chiếm, đúng không?”
Chiến Hàn Quân từ tốn nói: “Xí nghiệp nhà họ Chiến là sản nghiệp của ông nội, chú và cháu chẳng qua cũng chỉ là nhân viên thôi, dựa theo hợp đồng lao động, nếu chú muốn từ chức, một xu bạc cũng không có. Đương nhiên, ông nội có thể cho chú thêm thù lao hay không thì cái này cháu không làm chủ được.
Chiến Đình Vũ kinh ngạc không thôi: “Ông cụ sửa đổi hợp đồng phân phối tài sản từ lúc nào?”
“Ngay ngày hôm sau tiệc mừng thọ của ông cụ”
“Cái chết của Chiến Hiểu Đình khiến cho ông cụ suy nghĩ rất nhiều, cho nên đã quyết định quyên hiến toàn bộ tài sản của Chiến thị”
Chiến Đình Vũ ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.
“Có điều…” Chiến Hàn Quân lại nói.
“Biệt thự Hoa hồng trị giá mười hai tỷ đô, chú và thím ba mỗi người một nửa, nếu như chú bằng lòng thì cũng có thể bán biệt thự Hoa Hồng cho Hàn Lâm”
Trong lúc Chiến Đình Vũ đang do dự, Chiến Hàn Lâm cũng lộ ra vẻ khó xử: “Anh, em nào có nhiều tiền như vậy cho ông ta?”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh cho”
Chiến Hàn Lâm liên trố mắt nhìn.
Chiến Hàn Quân mới làm chủ xí nghiệp Á Châu, bao gồm vài công ty nổi tiếng khác, lợi ích nhận về tương đối khá.
Năm đó, lúc anh sáng lập lên Á Châu, bị các chú bác cực lực ngăn cản, ai cũng từ chối đầu tư cho Á Châu.
Vì phòng ngừa Chiến Hàn Quân tham ô tài chính của Chiến thị mà rót vào Á Châu của anh, có thể nói, lúc trước bọn họ rất khắc nghiệt trong việc ngăn chặn tài chính của Chiến Hàn Quân, thậm chí còn tuyên bố hùng hồn: ‘Á Châu và Chiến thị không có quan hệ gì.
Còn Chiến Hàn Quân thì dựa vào bộ não phi thường của mình mở ra một con đường máu trên thương trường.
Sau đó, giá trị con người của anh thăng lên làm tổng giám đốc trăm nghìn tỷ đô.
Lúc đó mấy vị chú bác hối hận không thôi, muốn gia nhập Á Châu, Chiến Hàn Quân lại không nhận, từ chối cho bọn họ gia nhập.
Chiến Đình Vũ do dự hơn nửa ngày, cuối cùng không thèm đếm xỉa tới: “Được, chú cầm bốn tỷ đô này lập nhà khác. Chiến Hàn Quân, cháu đừng có mà hối hận.”
Ông ta hạ mình ở Chiến thị nhiều năm như vậy, có được mối giao thiệp rộng rãi, quen nhiều xí nghiệp, ông ta rời khỏi Chiến thị là tổn thất của Chiến thị Chiến Hàn Quân nói: “Mai cháu sẽ cho luật sư đến làm việc với chú, chú ba dọn dẹp một chút đi, cháu không muốn nhìn thấy chú ở đây vào ngày mai.
Lời nói này đúng là đủ vô tình.