Mục lục
Một thai ba bảo: con thiên tài giúp bố cưa đổ mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 400




Anh Nguyệt nhìn ánh mắt đáng thương của Nghiêm Mặc Hàn trong lòng liền mềm nhũn, cầm lấy thuốc mỡ, đỏ mặt bôi thuốc lên mông cho anh ta Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy mặt Chiến Anh Nguyệt còn đỏ hơn mông khỉ thì buồn cười nói: “Sao cô lại thẹn thùng như vậy chứ?



Về sau chúng ta kết hôn rồi mỗi ngày đều phải gần gũi, thân mật đó”



Chiến Anh Nguyệt xấu hổ đưa tay ôm lấy mặt.



*Được rồi, không nói, không nói nữa”



Nghiêm Mặc Hàn dừng lại.



Chích chích…



Biệt thự vốn yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng chim kêu.



Nghiêm Mặc Hàn ngẩng đầu nhìn cây cối xanh um ngoài cửa sổ, thở dài: “Cảnh vật ở Biệt thự Ngọc Bích thật là tươi đẹp, yên Tĩnh hợp lòng người, quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh. “



Chiến Anh Nguyệt lại buồn bã nói: “Vài năm gần đây, mấy đứa con của bà hai, bà ba đều đã lớn, lần nào tiệc sinh nhật của ông cụ đều biến thành sân khấu cho họ diễn kịch rồi”



Dừng một chút, lại nói: “Ngày mai chính là sinh nhật ông nội, nói không chừng lại phát sinh sự kiện kinh thiên động địa gì đó. Cũng không biết, ngày mai ai là diễn viên, đạo diễn đây?



Nghiêm Mặc Hàn nói: “Có anh của cô lo liệu, yêu ma quỷ quái gì trên đời này còn không phải đều bị anh ta dễ dàng thu thập hay sao. Cô cứ yên tâm đi”



‘Sắc mặt của Chiến Anh Nguyệt buồn bã nói: “Anh của tôi đã gặp qua vô số âm mưu quỷ kế, nhưng hiện tại càng lúc càng biến hóa khôn lường. Em chỉ sợ anh ấy ngăn cản đứa con riêng này trở về nhận tổ quy tông, lại bị bọn họ trả thù thôi.



Trong mắt Nghiêm Mặc Hàn hiện lên vẻ u ám.



Lúc này, ở vườn Hương Đỉnh.



Sân vườn yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương quế.



Lạc Thanh Du nằm ở trên xích đu, đưa tay ra, lẳng lặng hít lấy hương quế say lòng người này. Bỗng nhiên lại thấy buồn bực, đã qua tháng tám, hương hoa quế này từ đâu tới vậy?



Lạc Thanh Du từ xích đu đứng lên, liếc mắt nhìn lên tầng hai.



Vừa rồi có khách tới vườn Hương Đỉnh, Chiến Hàn Quân cùng với khách ở trong thư phòng bàn chuyện hơn nữa ngày cũng chưa thấy ra, không biết khi nào thì mới kết thúc.



Lạc Thanh Du không dám quấy rầy Chiến Hàn Quân, tự mình mở cửa thông với sân sau đi ra, cô chậm rãi đi theo mùi hương quế.



Cây cỏ ở vườn sau xanh tươi mơn mởn, hàng chục cây long não lá nhỏ cao chót vót bao phủ cả vườn sau như một mái vòm. Cây râm bụt và những bụi cây thấp lấp đầy khoảng trống giữa những tán cây lớn, chen chúc giữa con đường chật chội, làm cho con đường mờ ảo kéo dài mãi.



Thân hình nhỏ xinh của Lạc Thanh Du tiến vào sâu trong hoa viên, bị các loại thực vật thấp thoáng hấp dẫn.



Không biết trời mưa từ khi nào mà con đường cũng trở nên khó đi.



Lạc Thanh Du đi một lúc lâu, đến tảng đá cuối cùng của con đường nhỏ lầy lội, Lạc Thanh Du đứng trên tảng đá đó, kiễng mũi chân lên nhìn xa hơn phía trước chỉ thấy những bụi cây, cũng không biết ở đó còn có gì không.



Lạc Thanh Du đang muốn xoay quay về, chính là lúc này bụi cây phía trước đột nhiên động đậy.



Ở đó có người?



Lạc Thanh Du ngạc nhiên, dò hỏi: “Có ai không?”



Đột nhiên trong bụi cây lộ ra một cái đầu, là phụ nữ, nhưng mà cô ấy lại đội một cái nón lá to đùng Lạc Thanh Du chỉ có thể nhìn được từ vành nón tới bờ môi của cô ấy, cô ấy có một đôi môi mỏng manh, hơi hơi vểnh lên.



Làm cho Lạc Thanh Du không tự giác lại nghĩ đến đôi môi mỏng của Chiến Hàn Quân.



Nhìn thấy Lạc Thanh Du đến, hình như cô ấy bị kinh sợ, nhanh chóng chui vào trong bụi cây.



Lạc Thi Hàm choáng váng.



Người phụ nữ này là ai?



Vì sao lại xuất hiện ở đây?



Đợi đến khi tĩnh thần hồi phục, cô liền đuổi theo: “Cô gái, cô đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô. Cô đừng chạy a*”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK