Tiếng còi êm tai truyền đến, cánh cửa sắt chạm khắc cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, tức giác mở rộng ra. Chiếc Rolls-Royce sang trọng chậm rãi đi vào.
Cửa xe đột nhiên từ từ mở ra, Chiến Hàn Quân ngó đầu ra ngoài nhìn Lạc Thanh Du.
Cho dù anh không nói gì, không làm bất kỳ động tác nào, chỉ ở đấy yên lặng nhìn cô, ánh mắt tràn đây sức mê hoặc đó vẫn khiến Lạc Thanh Du say mê.
“Anh Quân, anh về rồi?”
Lạc Thanh Du xuống khỏi xích đu, cô rất ngạc nhiên, dù sao nơi này cũng cách xa nơi anh làm việc. Cô còn cho răng anh sẽ không về nơi này.
Chiến Hàn Quân đậu xe bên đường, mở cửa xe đi ra ngoài.
Anh đứng trước mặt Lạc Thanh Du, ánh mắt mang theo nụ cười nhẹ, mang theo chút đùa giỡn: “Cô đang đợi tôi sao?”
Anh đã từng tưởng tượng vô số lần, cảnh Linh Trang ngồi trên xích đu chờ anh về nhà.
Hôm nay là thật sự rồi.
Lạc Thanh Du có chút xấu hổ, giơ ta vén mấy lọn tóc rối ra sau tai, có chút ngại ngùng nói: “Anh Quân, tôi có rất nhiều nghỉ ngờ, muốn nói chuyện với anh, được không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Cuộc đời này rất dài, không cần phải vội. Vào phòng đi, bên ngoài gió to”
Lạc Thanh Du chu miệng, anh đang cố ý nuông chiều cô sao?
Cô có chút không cam tâm khi bị anh thao túng như vậy, vì vậy nên theo anh vào trong nhà, cùng nhau lên tầng, cùng nhau vào trong phòng.
Cô một lòng muốn nói rõ mọi chuyện với anh.
Cho dù là hôn nhân không tình yêu, cho dù là một cuộc hôn nhân mang tính lợi ích, cũng nên để cô được lợi dụng một cách rõ ràng.
Chiến Hàn Quân biết sau lưng mình có một cái đuôi đi theo, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Sau khi vào phòng, anh mỉm cười: “Đóng hộ tôi cái cửa”
Lạc Thanh Du không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn lật tay đóng cửa lại.
Chiến Hàn Quân quay lưng về phía cô, giơ tay cởi cúc áo, từng bộ phận của quần áo rơi xuống đất, lúc này Lạc Thanh Du mới kinh ngạc hét lên: “A! Anh muốn làm cái gì?”
“Đi tắm, có vấn đề gì sao?” Chiến Hàn Quân nhếch mép cười xấu xa.
“Anh muốn đi tắm sao lại không nói với tôi?” Lạc Thanh Du che mắt vội vàng chạy ra ngoài.
Giọng nói tà mị của Chiến Hàn Quân vang lên sau lưng: “Cũng đã kết hôn rồi, vậy mà còn xấu hổ như vậy sao?”
Lạc Thanh Du xấu hổ đỏ mặt, chạy càng nhanh hơn.
Rầm.
“Ai dai” Lạc Thanh Du hoảng sợ không nhìn đường, đập vào cánh cửa.
Vốn dĩ trên trán đã có vết thương, bị đụng như vậy, khiến Lạc Thanh Du đau đến nỗi không màng hình tượng hét lên.
Chiến Hàn Quân bước nhanh đến, đỡ cô đứng lên, nghiêm túc kiểm tra thương thế của cô.
Cơn đau từ từ lui đi, lúc này Lạc Thanh Du mới nhận ra mình đang đối mặt với chàng tiên cá vô cùng đẹp trai.
Cơ thể cường tráng không làm mất đi hình thể xuất sắc, đường nét người cá kiêu hãnh làm tôn lên cơ bụng tám múi. Người đàn ông này thật sự đại biểu cho thân hình mặc quần áo thì gầy cởi ra thì rắn chắc mà.
“Đẹp không?” Thấy người phụ nữ của mình nhìn chằm chăm vào cơ bụng của mình, khóe miệng Chiến Hàn Quân nở nụ cười dịu dàng.
Lạc Thanh Du nhanh chóng quay lưng lại với anh. Nói năng lộn xộn: “Tôi… không phải tôi cố ý nhìn đâu”
Anh ngang ngược quay cô lại đối diện với mình: “Cô muốn nhìn thì nhìn đi. Dù sao chúng ta cũng kết hôn rồi. Kết hôn xong thì phải “thẳng thắn với nhau”“
Anh cố ý nhấn mạnh từ “thẳng thần với nhau”, khiến Lạc Thanh Du không thể không nghĩ đến nõ.
Khi họ “thẳng thắn với nhau” bảy năm trước, không phải do anh bá đạo ngạnh thượng cũng sao?
“Anh..” Cô đỏ mặt tía tai, nhanh chóng mở cửa chạy trốn ra ngoài.
Chiến Hàn Quân không khỏi lắc đầu cười.