Nụ cười của ông cụ ngưng tụ trong khóe mắt: “Cháu vì cô ấy mà không ngại chống lại ý của ông nội. Bộ dạng si mê cuồng dại như vậy, ông nội còn dám cho phép cháu lấy cô ấy sao?”
Chiến Hàn Quân âu yếm nói: “Ông nội, không phải cháu trai si mê cuồng dại, cháu thật sự muốn báo đáp lòng tốt mà cô ấy đã đối với cháu”
Ông cụ cau mày, ông có ảo giác, nữ chính mà ông và Chiến Hàn Quân tán gẫu là cùng một người chứ?
“Chỉ cần cháu muốn, Thủ Đô này phụ nữ có thể đối tốt với cháu nhiều vô số” Ông cụ khinh thường nói.
Chiến Hàn Quân lắc đầu: “Không, không có ai như cô ấy, đối với cháu tình thâm như biển”
Ông cụ có chút bối rối, ông nhớ tới câu này Chiến Hàn Quân đã từng nhắc tới, nhưng lúc đó cái tên anh nhắc đến không phải là Lạc Thanh Du: “Cô ấy tốt hơn Linh Trang của cháu sao?”
Nói đến Linh Trang, Chiến Hàn Quân trên mặt nở nụ cười hạnh phúc mỹ mãn.
Ông cụ vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Chiến Hàn Quân dành cho.
Nghiêm Linh Trang. Ông cụ tâm tư rối rằm: “Trong lòng cháu nếu vẫn còn Linh Trang, làm sao có thể tình cảm sâu nặng với người phụ nữ khác vậy?”
Chiến Hàn Quân đột nhiên cầm tay ông cụ phấn khích: “Ông ơi, chính vì cháu yêu Linh Trang nên mới đối xử tốt với Lạc Thanh Du”
Ông cụ càng nghe càng bối rối: “Đây là logic gì chứ?”
Chiến Hàn Quân mắt sáng như ngàn ánh sao: “Ông ơi, Lạc Thanh Du chính là Linh Trang của cháu”
Ông cụ bị sốc đến mức ngã ngồi trên ghế sô pha.
“Cháu nói cái gì?”
Chiến Hàn Quân nói háu biết điều này thật khó tin, nhưng ông nội, chuyện này hoàn toàn là sự thật”
“Ông cần có bằng chứng!” Ông cụ bóp trán đau đầu không thôi.
Chiến Hàn Quân nhẹ giọng nói: “Nói ra thì chính cháu cũng không tin. Nhưng đối mặt với kết quả điều tra chấn động đó, cháu thực sự không thể không tin”
“Ông nội, Lạc Thanh Du là hacker tinh anh hàng đầu, mật mã khóa của cháu cô ấy chỉ cần nửa ngày là có thể phá giải được”
“Hả?” Ông cụ bàng hoàng.
“Tranh của Lạc Thanh Du vẽ dựa trên kỹ năng vẽ do cháu dạy”
“Có chuyện như vậy nữa sao?”
“Điều kỳ quái hơn nữa là lúc Linh Trang bị tai nạn xe cộ, Lạc Thanh Du vừa vặn chết tại chỗ. Cho nên cháu mới mạnh dạn suy đoán linh hồn Linh Trang đã nhập vào thân thể Lạc Thanh Du”
Ông cụ bị sốc liên tục.
“Nhưng còn bằng chứng đâu?”
Chiến Hàn Quân nhìn thẳng vào mắt ông cụ: “Lúc hôn mê, cô ấy gọi cháu là anh Quân.
Ông nội, cháu tin vào trực giác của mình, cô ấy chính là Linh Trang”
Đôi mắt khô khốc của cụ bỗng chực trào nước mắt, xúc động nói: “Nếu trời cao cé mắt để cho cô ấy trở về với cháu, ông dù có chết cũng mãn nguyện rồi”
Chiến Hàn Quân siết chặt tay ông cụ an ủi: “Ông ơi, ông đừng buồn. Chú ý đến sức khoẻ của ông một chút”
Ông cụ kích động vô cùng: “Sao ông có thể khòng buồn? Ông nội của cô ấy, là anh em vào sinh ra tử với ông, mạng của ông còn là do ông ấy cứu. Nhưng vì cái chết của Linh Trang, ông ấy không muốn gặp lại ông nữa, ông còn nợ ông ấy một mạng chứ? Ông ấy trong lòng oán hận ông, bảo sao ông không buồn”
Chiến Hàn Quân nói: “Người mà Nghiêm oán giận là cháu. Cháu đã làm ông ấy thất vọng, là cháu đã không chăm sóc tốt cháu gái yêu quý của ông ấy”
Ông cụ xúc động nắm lấy tay của Chiến Hàn Quân dặn dò nói: “Hàn Quân, nếu Linh Trang thật sự đã trở lại, cháu đừng bao giờ phụ lòng cô ấy nữa”
“Cháu sẽ không ạ”