Lạc Thanh Du suy nghĩ, Chiến Hàn Quân đã đồng ý hợp tác với nhà họ Nghiêm nhưng hợp đồng vẫn chưa được ký kết, lỡ như Chiến Hàn Quân nuốt lời thì sao?”
Cô phải thúc giục nhà họ Nghiêm làm điều này càng sớm càng tốt.
Lạc Thanh Du đến công ty Mặc Đỉnh tìm Nghiêm Mặc Hàn, từ xa đã trông thấy Nghiêm Mặc Hàn cùng Chiến Anh Nguyệt tay trong tay bên nhau.
“Mặc Hàn, khi nào anh đến nhà em cầu hôn?” Chiến Anh Nguyệt đưa ánh mắt tràn đầy mong đợi, nhìn Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn khẽ nâng gương mặt của Anh Nguyệt lên và nói: “Anh Nguyệt, em nói xem anh đến nhà em cầu hôn liệu có bị anh trai em ném ra khỏi nhà không?”
Anh Nguyệt cười cười tinh nghịch: “Điều đó phụ thuộc vào thành ý của anh. Nếu thành ý không đủ, anh trai em có lẽ sẽ đánh anh tanh bành xác pháo”
Nghiêm Mặc Hàn lộ rõ vẻ sợ hãi: “Anh em bảo vệ em tốt thế, để một cô gái trẻ xinh như hoa như ngọc, ngày qua ngày biến thành một cô gái già. Anh ta không cảm thấy có lỗi, thấy xấu hổ, thấy mình đáng trách sao?”
Chiến Anh Nguyệt giơ tay đấm vào ngực anh: “Anh nói gì? Em già chỗ nào? Hơn nữa anh trai em đã nhận ra là anh ấy quản lý em quá chặt, khiến em không thể tìm bạn trai, vì thế anh ấy đã quyết định để em tự do”
Nghiêm Mặc Hàn bĩu môi: “Anh ta thật gian xảo, biết rằng bà cô già như em thì chẳng ai thèm, nên đưa em đến để đổ vạ cho anh”
Anh Nguyệt véo mũi anh: “Không được nói em là bà già không ai cần”
Nghiêm Mặc Hàn lập tức đầu hàng: “Vâng, vâng, vâng. Anh sai rồi. Em là công chúa nhỏ của anh, cho dù đến khi tóc bạc, mặt nhăn, lưng còng, tai điếc, mắt mờ, em vẫn là công chúa nhỏ của anh”
Anh Nguyệt cười toe toét như một đứa trẻ con, vô cùng mãn nguyện.
“Anh quả là dẻo miệng. Em tha cho anh đấy. Mặc Hàn, em đi đây, ngày mai gặp lại nhé” Anh Nguyệt hôn lên má Nghiêm Mặc Hàn một cái rồi vui vẻ rời đi.
Nghiêm Mặc Hàn đưa tay lau nước miếng miếng trên mặt, nụ cười hiền từ trong đáy mắt đần trở nên lạnh lùng.
Sau khi Anh Nguyệt rời đi, Lạc Thanh Du từ từ bước đến gần anh ta.
“Nghiêm Mặc Hàn!” Trái tim cô như đang có đủ năm mùi vị, chua, ngọt, đẳng, cay mặn mòi, trộn lẫn vào nhau.
Mặc Hàn đang lợi dụng tình yêu và sự ngây thơ của Anh Nguyệt để đạt được mục đích cá nhân của mình. .
ngôn tình ngược
Nghiêm Mặc Hàn quay người, lạnh lùng nhìn Lạc Thanh Du, “Lạc Thanh Du, cô đến đây làm gì?
“Tôi cần nói chuyện với anh?”
Nghiêm Mặc Hàn mặt giả lả tươi cười: “Có chuyện gì cô cứ nói với bố tôi là được rồi”
Nụ cười hiền từ nhưng lại có gai trong đó.
Đầy mùi châm biếm Lạc Thanh Du cảm thấy rất khó hiểu, con người này rốt cục trong đầu đang có ý đồ gì?
Có thể là chuyện tốt đẹp không?
“Tổng giám đốc về Phong Châu rồi. Nước xa không cứu được lửa gần, từ hôm nay trở đi, việc của nhà họ Nghiêm và anh cần hợp tác thực hiện”
Nghiêm Mặc Hàn bực tức, ra sức đạp chân xuống phiến đá dưới chân anh ta: “Cô tưởng rằng cô là ai mà dám hoa chân múa tay trước mặt tôi hả?”
“Chủ tịch đã giao toàn bộ công việc của nhà họ Nghiêm tại Hà Nội cho tôi xử lý. Tôi có quyền yêu cầu anh hợp tác, thực hiện theo những chỉ thị của tôi” Lạc Thanh Du trịnh trọng tuyên bố.
Nghiêm Mặc Hàn nheo mắt, nhìn Lạc Thanh Du với ánh mắt khinh thường: “Lạc Thanh Du, cô tránh xa tôi ra. Tôi không phải là bố tôi, tôi không có hứng thú với phụ nữ”
Lạc Thanh Du giơ tay, đấm mạnh vào mũi Nghiêm Mặc Hàn, khiến mũi anh ta chảy máu.
“Mẹ kiếp, dám đánh ông mày à?”
Lạc Thanh Du tức giận nói: “Anh không thích phụ nữ, thì đừng có lừa gạt tình cảm của Anh Nguyệt. Đồ khốn nạn. Tôi sẽ thay Anh Nguyệt dạy cho anh một bài học”
Cô và Anh Nguyệt là cùng một loại người, vì tình yêu mà chấp nhận mọi ngọt bùi, cay đắng của thế gian.
Cô không được Chiến Hàn Quân đối xử tử Ánh Nguyệt cũng không có được chân tình của Nghiêm Mặc Hàn.