Anh Nguyệt đưa Lạc Thanh Du đến một quán bar. Đặt một phòng VIP, hai người giam mình trong đó nói chuyện.
“Nói đi, chị và Nghiêm Mặc Hàn rốt cuộc là chuyện gì?” Chiến Anh Nguyệt tức giận hỏi.
Lạc Thanh Du không biết bất đầu từ đâu Anh Nguyệt nói: “Làm sao hai người quen biết nhau?”
Lạc Thanh Du không nhắc đến duyên phận kiếp trước: “Lúc chị vừa về nước, nghèo rách mồng tơi, cho nên lên mạng tìm việc, chỉ có Nghiêm Mặc Hàn giúp chị có được công việc”
“Cho nên trong lòng chị đã nuôi nấng lòng cảm kích, thứ tình cảm này cuối cùng lại biến thành tình yêu, có đúng vậy không?” Chiến Anh Nguyệt kích động nói.
Lạc Thanh Du nói: “Anh Nguyệt, hôm đó chị nhào vào lòng anh ấy thật ra là việc ngoài ý muốn. Sự thực là tên khốn Nghiêm Mặc Hàn đó trù tính chị. Anh ta chính là muốn để anh Chiến nhìn thấy chị và anh ta thân mật, cố ý khiến chị và anh Chiến khó xử-”
“Tại sao anh ta lại muốn hãm hại chị chứ?”
Lạc Thanh Du lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách rồi đưa cho Anh Nguyệt: “Chị nghĩ chắc là do chuyện này”
Anh Nguyệt nhìn thấy danh thiếp, đồng tử giám đốc điều hành giãn ra, kinh ngạc nó của tập đoàn Nghiêm thị? Lạc Thanh Du, chị lợi hại nhỉ? Vậy mà lại thâm tàng bất lộ cướp mất vị trí thuộc về Nghiêm Mặc Hàn?”
Sắc mặt Lạc Thanh Du tối sầm.
Vị trí này vốn dĩ thuộc về cô.
Nghiêm Mặc Hàn mới là người không thích giữ vị trí này?
“Tôi hiểu rồi. Cho nên Mặc Hàn vô cùng hận chị, thế là cố ý bày kế hãm hại chị?” Anh Nguyệt chợt hiểu ra.
Lạc Thanh Du gật đầu.
Mặc dù lời thú nhận của Lạc Thanh Du đã khiến hai chị em xóa tan hiềm khích trước đây, nhưng điều đó cũng không thể chữa lành nỗi đau thất tình của Chiến Anh Nguyệt.
*Chị dâu, uống rượu với em, được không?”
“Không say không về”
Có lẽ tâm trạng của Lạc Thanh Du cũng không thoải mái gì hơn Anh Nguyệt.
Từ sau khi đến biệt thự Ngọc Bích, biệt thự Hương Đỉnh, tất cả khao khát nồng nhiệt của cô dành cho Chiến Hàn Quân giống như bị ác ma chặn lại, đau khổ trong lòng nhưng lại không biết thổ lộ cùng ai.
Đành mượn rượu giải sầu vậy!
Hai người phụ nữ gọi rất nhiều rượu, cùng nhau uống đến say khướt.
Nhưng mượn rượu gi: ¡, sầu càng thêm sầu, đâu đến mức không say không về chứ.
Hoa Viên Nhật Lịch.
Đã ba giờ sáng, Chiến Hàn Quân không hề cảm thấy buồn ngủ, thay vào đó, cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc, đặt thân hình cao to khỏe khoản của mình vào đó, tựa đầu vào lưng ghế, nhưng đôi mắt vẫn mở to, nhìn vào khoảng không trống rỗng trên trần nhà.
Suốt cả đêm, anh đều nổ lực làm công tác tư tưởng cho chính mình. Nếu như Linh Trang từ bỏ anh, thế anh đành… dựa vào cô thôi!
Chỉ cần cô sống tốt, anh có như thế nào cũng được.
Sau khi thiết lập cho mình tư tưởng như thế, anh thầm cảnh báo bản thân rằng trong tương lai sẽ bớt quan tâm đến cô, dồn hết tâm sức cho công việc, chỉ có như vậy anh mới không phát điên lên vì nhớ cô.
Nhưng tất cả mọi công sức thiết lập nãy giờ đều bị sụp đổ ngay khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Số máy gọi đến là của Lạc Thanh Du.
Anh dường như ngay lập tức vuốt màn hình điện thoại để chấp nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là giọng nói của một nam thanh niên!
Chiến Hàn Quân có hơi hụt hẫng!
“Alo, cho hỏi có phải người thân của cô Lạc Thanh Du không? Đây là bệnh viện”
“Phải. Lạc Thanh Du có chuyện gì vậy?”
Sự lo lắng tràn ngập trong mắt anh *Cô Lạc Thanh Du bị ngộ độc rượu và đang được cấp cứu ở một bệnh viện Hà Nội.”
Chiến Hàn Quân gần như ngay lập tức lao xuống tầng hầm ở tầng dưới.
Anh lao xe với tốc độ tối đa, chiếc xe chạy như bay trên đường. Dường như khoảng thời gian đến bệnh viện cũng được rút ngắn đi một nửa so với bình thường.
Chiến Hàn Quân đậu xe ở cổng bệnh viện, rồi chạy vào trong như kẻ điên.
Bác bảo vệ chạy theo: “Thưa cậu, không được đỗ xe ở đây”.
Khi đến phòng chăm sóc đặc biệt, Chiến Anh Nguyệt ngồi ở cửa, lấy tay che mặt khóc, hai vai run lên lẩy bẩy.