Chiến Hàn Quân bị cơn ác mộng dọa cho giật mình ngồi bật dậy!
Mồ hôi ướt đẫm cả trán, lòng ngực nhấp nhô vì hơi thở đồn dập.
“Linh Trang!”
Chiến Hàn Quân vén chăn bông lên, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu tuyết, rồi liều mạng chạy ra ngoài.
Từ biệt thự Hương Đỉnh đến chỗ của Chiến Anh Nguyệt rố ràng chỉ cách có mấy trăm mét, nhưng dường như Chiến Hàn Quân đã chạy mãi chạy mãi cũng không thể nào đến được điểm cần đến.
Biệt thự của Chiến Anh Nguyệt lúc này đang bị một màn đen khổng lồ bao trùm lấy.
Cánh cổng hoa viên mở toang hoác!
Cửa biệt thự cũng mở!
Chiến Hàn Quân cảm thấy có điều bất thường, vừa chạy lên lầu vừa gân cổ lên mà gào: “Lạc Thanh Du?”
“Chiến Anh Nguyệt?”
Nhưng không ai đáp lại anh!
Chiến Hàn Quân đi thẳng vào phòng ngủ của Anh Nguyệt, cửa phòng ngủ cũng đang mở toang, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào.
Chiến Hàn Quân nhìn khung cửa sổ vỡ nát, trong ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ tột độ.
“Linh Trang?”
Anh bật đèn lên, trên mặt đất vẫn còn dấu vết đánh nhau, mảnh kính, vết máu, mọi thứ đều khiến anh cảm thấy bàng hoàng.
Tựa hồ dự cảm được điều gì đó, anh đột nhiên chạy đến bên cửa sổ, khi nhìn thấy dưới đất là một vũng máu, Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy hơi thở của bản thân như sắp ngưng lại.
Anh tìm thấy chiếc điện thoại thuộc về Lạc Thanh Du ở hiện trường, xem nó như là báu vật.
Sau đó, anh gọi cảnh sát.
Chiến Anh Nguyệt và Lạc Thanh Du cùng nhau biến mất trong biệt thự Ngọc Bích.
Sự biến mất của bọn họ cũng thần bí giống như mấy vụ mất tích ở tam giác quỷ Bermuda vậy.
Bọn họ còn sống, hay là đã chết?
Đêm đó bọn họ đã trải qua chuyện gì?
Không ai biết được.
Thứ duy nhất có thể khẳng định chính là, vết máu trên mặt đất ấy sau khi đem đi xét nghiệm đích thực là thuộc về Lạc Thanh Du.
Về phần Chiến Hàn Quân, tính khí của anh cũng thay đổi rất lớn.
Anh đã mất đi em gái, giờ còn mất đi người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, nỗi bi thương trong lòng anh hiện giờ khó có thể tưởng tượng được.
Anh biến nỗi đau này thành động lực để báo thù, mà tam phòng, chính là mục tiêu đầu tiên.
Mặc dù không có bằng chứng chắc chắn, nhưng Chiến Hàn Quân cảm thấy, nếu không phải Chiến Đình Vũ gây rối, thì anh và Linh Trang của anh sẽ không đến biệt thự Ngọc Bích, Linh Trang của anh vẫn bình bình an an mà ở trong vườn hoa Nhật Lịch.
Cho nên, xử lý chuyện của tam phòng, Chiến Hàn Quân buộc phải sử dụng thủ đoạn vô tình kiên quyết nhất.
Đầu tiên mua lại căn biệt thự Hoa Hồng của Chiến Đình Vũ với giá bốn tỷ đô, sau đó, đuổi Chiến Đình Vũ ra khỏi biệt thự Ngọc Bích.
Rồi công bố rằng: Chiến Đình Vũ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Chiến.
Hot search này đã làm ầm ï trên các trang mạng xã hội lớn trong suốt tuần qua.
Vừa bắt đầu Chiến Đình Vũ còn rất vui mừng, cuối cùng cũng thoát khỏi sự ràng buộc của nhà họ Chiến.
Dù sao cũng có tiền, dựa vào năng lực của ông ta cũng có thể gây dựng lại tiền đồ.
Ông ta mua một căn bất động sản bên ngoài, rồi lần lượt sắp xếp cho người phụ nữ và các con của ông ta đến nơi ở mới.
Ngoại trừ mẹ con Chiến Hàn Lâm.
Tuy nhiên, khi bắt đầu kinh doanh, ông ta đều gặp phải trở ngại khắp nơi Những người cùng hợp tác trước đây với ông ta đều thẳng thừng nói: ‘Anh Vũ à, không phải chúng tôi không giúp anh, cậu Chiến đã đuổi anh ra khỏi nhà họ Chiến. Nếu như chúng tôi hợp tác với anh, chính là gây xích mích với cậu ta. Chúng tôi không thể đắc tội cậu ta được?”
Chiến Đình Vũ bị cô lập không ai giúp đỡ, mới nhận thấy được thế sự thê lương.
Ông ta tức giận đến tìm Chiến Hàn Quân lý luận: “Chiến Hàn Quân, tốt xấu gì tôi cũng là chú ba của cậu, vậy mà cậu lại không nể chút tình cảm nào, tuyệt con đường làm ăn của tôi Sao cậu có thể tuyệt tình như thế hả?”
Chiến Hàn Quân thờ ơ nhìn ông ta: “Còn thứ tuyệt tình hơn đang chờ ở phía sau.”
Giọng nói của anh như được phát ra từ địa ngục, lại như oan hồn đòi mạng đến bóp cổ ông ta khiến ông ta bỗng chốc không thở được.
Chiến Đình Vũ điên cuồng hét lên: “Cái chết của Lạc Thanh Du không liên quan gì đến tôi, sao lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi chứ?”
Đôi mắt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân quét qua, Chiến Đình Vũ nhìn thấy được sự lạnh lùng khác máu trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Toàn thân bất giác run lên.
Sao trước đây lại không hề cảm nhận được sự đáng sợ khủng khiếp này của anh chứ?