Chú là người xấu. Cháu nguyền rủa chú, đời này chú sẽ không có con gái”
Bốp.
Chiến Hàn Quân giơ tay tát cô bé “Tuổi còn nhỏ sao có thể có suy nghĩ ác độc như vậy?” Anh tức giận hỏi.
Lời Thanh An thật sự đâm trúng chỗ đau của anh.
Anh và Thanh Du vĩnh viễn cũng không thể có con gái.
Quan Minh Vũ kinh hãi nhìn chăm chăm hai người một lớn một nhỏ ngồi ở ghế sau.
Chiến Hàn Quân đánh Thanh An xong, tuy cái tát rất nhẹ nhưng anh nhìn khuôn mặt đứa trẻ ấm ức xen lẫn oán giận thì anh liền cảm thấy hối hận.
Nhưng Thanh An lại là người mạnh mẽ, sau khi bị đánh lại càng tức giận, nằm chặt tay hét vào mặt Chiến Hàn Quân: “Cháu ghét chú.”
Thanh An mở ra đồng hồ thông minh, khóc gọi Lạc Thanh Du: “Mẹ đang ở đâu? Chú Quân là người xấu, chú ấy đánh con”
Thanh An khóc qua điện thoại, Lạc Thanh Du nghe mà đau lòng.
Chiến Hàn Quân đánh Thanh An, sự việc này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến mắt cô tối sầm, suýt nữa quỳ xuống.
Anh Nguyệt đỡ Lạc Thanh Du: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
“Anh Nguyệt, anh trai em đánh Thanh An, anh ta đánh Thanh An, anh ta làm sao có thể, anh ta nợ Thanh An quá nhiều.” Lạc Thanh Du rơi lệ.
Tim cô đau đến không thở nổi.
“Anh ấy sao có thể làm loại chuyện khốn nạn như vậy? Em sẽ gọi điện cho anh ấy”
Chiến Anh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, vừa gọi điện thì giọng Chiến Hàn Quân lạnh lùng vang lên.
“Đang ở đâu?”
“Ở công viên Thành Đô” Chiến Anh Quân vốn có bụng tức muốn phát tiết, nhưng khi nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh trai thì cô ấy sửng sốt.
Không lâu sau, xe của Chiến Hàn Quân dừng lại trước mặt Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt.
Thanh An khóc đến mức Lạc Thanh Du mở cửa xe, cô bé liền nhào vào trong lòng Lạc Thanh Du, khóc chết đi sống lại.
Lạc Thanh Du đỏ mắt oán hận nhìn Chiến Hàn Quân, bảy năm qua, cho dù anh tổn thương cô như thế nào thì cô cũng chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt oán hận như vậy.
Chiến Hàn Quân rất khó chịu.
Lạc Thanh Du vừa khóc vừa măng anh: “Làm sao anh có thể đánh con bé, anh làm tổn thương nó biết bao nhiêu có biết không? Anh Quân, nếu anh không thích con bé thì tôi sẽ đưa nó đi”
Lạc Thanh Du ôm Thanh An, xoay người rời đi.
Chiến Hàn Quân nhắm mắt lại, sự lên án của cô như kim đâm vào tim anh.
“Lạc Thanh Du cô quay lại.” Anh hét lên với Lạc Thanh Du không nghe lời anh, chỉ để lại cho anh bóng lưng bướng bỉnh quật cường.
Chiến Anh Nguyệt không biết làm sao, Chiến Hàn Quân mắng: “Còn không mau đuổi theo chị dâu?”
“Ö” Anh Nguyệt ngay lập tức đuổi theo Lạc Thanh Du.
“Chị dâu, lên xe.”
Lạc Thanh Du và Thanh An lên xe của Chiến Anh Nguyệt.
“Chị dâu, chị muốn đi đâu?”
“Khách sạn” Lạc Thanh Du nghẹn ngào.
Dù sao thì cô cũng sẽ không trở lại biệt thự của Chiến Hàn Quân.
Khách sạn Mai Hương.
Lạc Thanh Du ôm Thanh An ngồi trên giường trong khách sạn Chiến Anh Nguyệt đi tới đi lui, cô ấy luôn cảm thấy hôm nay anh trai có gì đó không ổn Thế nhưng lạ ở đâu thì cô ấy nhất thời không nghĩ ra.