“Tin nóng này, hẳn là tối hôm qua cháu nên sơ suất, để đám paparazzi được lợi rồi”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân phủ đầy băng giá Ông cụ vẻ mặt sâu sắc nhạy bén nhuốm màu sương gió bể dâu: “Hàn Quân à, nhiều năm như vậy, cháu trải qua những ngày tháng sóng yên gió lặng. Đám paparazzi ở Thủ Đô này không quyền không thế, dám xúc phạm một người có quyền thế như cháu sao?”
“Ông ơi, cháu biết rồi ạ” Đôi mắt Chiến Hàn Quân đầy u tối: “Chuyện này cháu sẽ điều tra rõ ràng”
“Đám paparazzi đương nhiên là đáng ghét, nhưng là người thừa kế Chiến Thị, cháu nên cẩn trọng trong lời nói và việc làm, không nên để cho lũ giòi bọ trong bóng tối có cơ hội làm tổn hại đến thanh danh của cháu”
“Nghe mẹ cháu nói Lạc Thanh Du đã rời khỏi Hoa Viên Nhật Lịch rồi à?”
“Vâng ạ” Chiến Hàn Quân có phần chán nản nói.
Ông cụ nhìn vẻ mặt khó kiềm nén mất mát của cháu trai mà không khỏi tức giận: “Vì Lạc Thanh Du đã rời xa Hoa Viên Nhật Lịch, vậy thì cháu nên dứt khoát cắt đứt tình cảm không nên có với cô ấy đi. Hơn nữa, con gái cô ấy không phải huyết thống nhà họ Chiến, đợi khi bé Thanh An bình phục, mang con bé trả lại cho cô ấy đi”
Dừng một chút, ông cụ lớn giọng nói: “Nhà họ Chiến không nuôi người ngoài. Đây là quy định nhiều năm rồi, cháu đừng quên”
“Ông nội, bảo bối Thanh An không phải người ngoài” Chiến Hàn Quân lý lẽ phản bác.
“Con bé họ Lạc..” Ông cụ giận dữ mảng Chiến Hàn Quân kiên quyết nói: “Không phải, con bé họ Chiến!”
Ông cụ ánh mắt tràn đầy nghỉ ngờ: “Ý của cháu là?”
Chiến Hàn Quân nhẹ giọng giải thích: “Cô bé là con gái của cháu.”
Ông cụ tức giận nói: “Cháu thích làm bố dượng của nó lắm hả?”
Chiến Hàn Quân bất lực cùng cố chấp nói: “Không phải bố dượng, mà là bố ruột”
Ông cụ trừng mắt ưng nhìn chằm chằm vào anh: “Cháu nói cái gì?”
Ông chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, liên tục xác nhận: “Thanh An có thật là con gái cháu không?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Con gái ruột”
Ông cụ bàng hoàng trước tin tức bất ngờ này, có chút mơ hồ: “Hàn Quân, chuyện này cháu không được nói nhảm, cần có chứng cứ!”
Chiến Hàn Quân hỏi hẳn: “Giám định quan hệ bố con có tính không?”
Ông cụ híp đôi mắt ưng: “Làm sao có thể?
Không phải sáu năm trước Lạc Thanh Du đã rời bỏ cháu rồi sao? Cô ấy lúc nào lại ở cùng cháu rồi..”
Ông cụ nói thẳng sự nghỉ ngờ của mình với Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân cũng không có ý định giấu diếm trực tiếp giải thích cho ông hiểu: “Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu. Bé Thanh An, bé Quốc Việt và bé Thanh Tùng là được sinh ra cùng một ngày”
Ông cụ càng sửng sốt: “Sinh ba sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Vâng. Tuy rằng trong y học cực kỳ hiếm thấy trường hợp này, nhưng trùng hợp là cháu lại gặp được”
Ông cụ sau biểu hiện ngạc nhiên, từ từ chuyển sang biểu cảm vui mừng.
“Nói như vậy, Lạc Thanh Du thật sự có công lớn với gia đình chúng ta à?”
Chiến Hàn Quân nói thêm: “Cháu đã nhờ người điều tra chồng cũ của Lạc Thanh Du nhưng vẫn không có kết quả, ông nội, cháu trai dám cam đoan sau khi Lạc Thanh Du ly hôn với cháu, chưa từng tái hôn. Vậy nên đoạn lịch sử hôn nhân kia là bịa đặt, cô ấy chẳng qua chỉ cố gắng bảo vệ bảo bối Thanh An khỏi bị nhà họ Chiến cướp đi nên nói dối vậy thôi”
Ông cụ thực sự đang cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề huyết thống này, gật đầu lia lịa: “Nếu Lạc Thanh Du không có quá khứ hôn nhân rối rằm, còn sinh ba đứa con cho nhà họ Chiến, nhà họ Chiến cũng không nên đối xử tệ bạc với cô ấy. Được rồi, Hàn Quân, ông sẽ không nhúng tay vào hôn sự của cháu nữa”
Ông cụ lại nghĩ đến điều gì đó, cuộc trò chuyện chuyển sang “Tuy nhiên, cô ấy ở Thủ Đô thanh danh không tốt lắm. Các cháu còn là kết hôn lần thứ hai nên cứ khiêm tốn một chút đi.”
Chiến Hàn Quân lại có quan điểm khác: “Không, ông nội, cháu hứa sẽ cho cô ấy một hôn lễ thật hoành tráng mà từ trước nay chưa từng có”