Các vệ sĩ đứng ở một bên, xếp thành một hàng dài như rắn, bảo vệ an toàn cho ông cụ Ông cụ chống gậy, sắc mặt tái nhợt, bước nhanh đến phòng bệnh mà bảo bối Thanh An đang nằm Theo sau là tất cả các con trai và con dâu Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đá ra, Chiến Hàn Quân lập tức nhíu mày.
Bảo bối Thanh An không dễ dàng gì mới ngủ say được một lúc, anh sợ cô bé bị đánh thức nên Chiến Hàn Quân vội vàng lấy tay bịt lỗ tai của bảo bối Thanh An lại.
Hành động này vừa hay lọt vào mắt của ông cụ và mấy người chú thím khi họ mới bước vào phòng, sau đó bọn họ trực tiếp hoá đá ngay tại chỗ.
Trong ấn tượng của bọn họ, Chiến Hàn Quân chính là một tảng băng di động, đối xử với ai cũng lạnh nhạt vô tình.
“Hàn Quân, con đang làm cái gì vậy?” Mẹ của Chiến Hàn Quân tức giận bước lên phía trước.
Chiến Hàn Quân đứng lên, ánh mắt sắc bén mang theo sự lên án quét về phía từng người trong phòng: “Ra ngoài hết đi, bảo bối Thanh An cần được nghỉ ngơi. Mọi người không nhìn thấy sao?”
Mọi người trong phòng ngơ nhác nhìn nhau, bọn họ không có nghe nhầm đấy chứ?
“Hàn Quân, cháu hơi quá đáng rồi đó, cháu vì một con nhóc không có quan hệ huyết thống gì với nhà họ Chiến, mà đuổi các trưởng bối như chúng tôi đây ra ngoài hay sao?”
Chiến Bá Nam lớn tiếng hét lên.
Bảo bổi Thanh An chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp như lưu ly ra, nhìn thấy mọi người trong phòng, cô bé lôm cồm ngồi dậy, lễ phép chào hỏi tất cả mọi người: “Chào các ông bà ạ”
Chiến Hàn Quân tức giận trừng mắt nhìn Chiến Bá Nam: “Chú đánh thức con bé rồi đó.”
Chiến Bá Nam rùng mình: “Hàn Quân, cháu đừng có mà lườm chú như thế nữa, giống như chú là kẻ thù mấy đời của cháu không bằng, có cần đến mức đó không vậy?”
Chiến Hàn Quân đi tới trước mặt ông cụ, giọng nói hoà hoãn lại: “Ông nội, mọi người tới phòng tiếp khách quý chờ cháu trước, cháu lập tức qua đó ngay”
Ánh mắt ông cụ sắc bén nhìn thoáng qua khuôn mặt của bảo bối Thanh An, nặng nề thở ra một hơi, rõ ràng không hài lòng đối với việc.
Chiến Hàn Quân cưng chiều bảo bối Thanh An một cách không có giới hạn như vậy.
Nhưng mà cuối cùng ông cụ vẫn cho.
Chiến Hàn Quân mặt mũi, xoay người đi ra ngoài.
“Chú ơi, bọn họ là ai vậy ạ?”
Chiến Hàn Quân vuốt ve cái đầu nhỏ của bảo bối Thanh An: “Là các trưởng bối của nhà họ Chiến”
““Hèn chỉ mọi người không thích cháu.”
Chiến Hàn Quân: Đây là cái logic gì?
Bảo bối Thanh An nhìn Chiến Hàn Quân,: “Chú ghét bỏ cháu, bọn họ cũng sẽ ghét bỏ cháu, cái này gọi là ánh mắt có chút ảm đạm ghét ai ghét cả tông ti họ hàng của họ”
Chiến Hàn Quân: “..”
“Bảo bối Thanh An, chú thương cháu nhiều lắm”
Bảo bối Thanh An: “..” Sao lại cảm thấy không chân thực chút nào nhỉ?
“Chú ra ngoài một kia một lát, cháu ở đây một mình có sợ không?”
Bảo bối Thanh An lắc đầu: “Không sợ ạ”
*Ngoan lắm”
Phòng tiếp khách quý nên những người khác đều không dám thở mạnh hay có bất cứ hành động nào.
Ông cụ tin tưởng Chiến Hàn Quân vô điều kiện, nhưng hôm nay Chiến Hàn Quân lại làm ra chuyện khiến cho ông cụ cực kỳ cực kỳ tức.
giận, đây vẫn là lần đầu tiên ông cháu hai người họ xảy ra xung đột. Cả hai đều là người có tính cách ngoan cố, không biết một lát nữa sẽ xảy ra trận chiến khốc liệt như thế nào.
Khi Chiến Hàn Quân đến phòng tiếp khách quý, mẹ anh cố ý đi tới trước mặt anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ông nội đang hết sức tức giận, con đừng có gây gổ với ông ấy”
Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Chiến Hàn Quân không có bất kỳ dấu hiệu thỏa hiệp nào.