Sau khi đưa Chiến Anh Nguyệt đi, Chiến Hàn Quân trở về biệt thự và đi thẳng vào phòng của Lạc Thanh Du.
Anh gõ cửa phòng ngủ của Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du đeo một chiếc kính gọng đen, nhìn Chiến Hàn Quân bảng ánh mắt nghỉ ngờ.
*Ngài Quân, anh tìm tôi sao?”
Đây quả thực là mặt trời mọc từ đẳng tây mà, e rằng trước đây Chiến Hàn Quân muốn tránh cô còn không kịp ấy chứ.
“Cô đến tham dự bữa sinh nhật của Anh Nguyệt đi, tôi sẽ trả tiền mua trang phục và trang sức cho cô, tôi cũng sẽ bồi thường tổn thất công việc thay cô. Nếu như còn điều kiện khác thì cô cứ việc nói”
Trong giọng điệu của Chiến Hàn Quân xen lẫn cả sự uy nghiêm của những người chức cao vọng trọng.
Lạc Thanh Du hơi sững sờ, Chiến Hàn Quân không chỉ cưng chiều con trai mà còn cưng chiều cả em gái của anh.
Nhưng chỉ có cô là anh không có cảm giác gì.
“Ngài Quân, nếu như tôi chấp nhận sự giúp đỡ của anh thì sẽ vấy bẩn tình bạn trong sáng tốt đẹp giữa tôi và Anh Nguyệt. Anh yên tâm, tôi sẽ đến tham dự bữa tiệc tối, tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện trang phục và trang sức. Tuy nhiên, phiền anh đừng quấy rầy thời gian quý báu của tôi”
Nói xong, Lạc Thanh Du đóng cửa lại một cách không hề khách khí.
Chiến Hàn Quân bị cô đóng cửa ngay trước mặt, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên đen như đáy nồi.
Ai ngờ vừa quay người rời đi thì Lạc Thanh.
Du lại đột nhiên mở cửa, Chiến Hàn Quân quay người lại, trên gương mặt mang theo nụ cười vẻ đắc chí lạ thường.
Anh biết rằng nếu không có sự giúp đỡ của mình thì cô sẽ không thể tham dự bữa tiệc của Anh Nguyệt một cách thuận lợi được.
Không ngờ Lạc Thanh Du chỉ năn nỉ anh: “Chiều nay có thể đến nhà trẻ đón con được không? Nhân tiện…” Lạc Thanh Du nở một nụ cười ngượng ngùng: “Giúp tôi đón Thanh An luôn”
Chiến Hàn Quân gật đầu. Đây là trách nhiệm của anh, nhưng cô lại dùng giọng điệu.
năn nỉ, như thể đứa trẻ mà anh đón chỉ là con của một mình cô vậy.
Điều này khiến cho Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng khó chịu, anh bỏ đi với khuôn mặt xám xịt.
Công ty Mặc Đinh giao cho Lạc Thanh Du bốn nhiệm vụ, Lạc Thanh Du đã dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành ba nhiệm vụ đầu tiên.
Lúc còn lại một nhiệm vụ cuối cùng, cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều, cô còn phải đến trung tâm thương mại để mua đồ dự tiệc…
Cỏ vẻ như thời gian không còn kịp rồi.
Lạc Thanh Du đành phải xin nghỉ phép với tổng giám đốc Mặc Đinh: “Tôi rất xin lỗi, tối nay là bữa tiệc sinh nhật của bạn thân tôi, tôi nghĩ mình nên đi tham dự bữa tiệc của cô ấy.
Vì thế tôi không thể hoàn thành hạng mục cuối cùng mà công ty đã giao, ông chủ, tôi có thể hoàn thành nó vào ngày mai được không?”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn địa chỉ IP của Lạc Thanh Du hiển thị trên máy tính, anh ta rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Mặc Hàn mới gõ một câu: “Hôm nay cũng là sinh nhật của cô gái mà tôi yêu nhất. Nhưng tôi lại không thể đến tham dự bữa tiệc của cô ấy”
Lạc Thanh Du lập tức há hốc mồm khi nhìn thấy đối phương gửi đến rất nhiều biểu cảm rơi lệ.
Cô có một linh cảm kỳ lạ rằng ở phía bên kia máy tính, rất có thể cô gái mà ông chủ Mặc Đinh yêu nhất và người bạn thân nhất của cô là cùng một người.
“Đi đi, đi đi. Coi như là cô thay tôi đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của cô gái mà tôi yêu nhất. Cứ giao công việc còn lại cho tôi là được”
Lạc Thanh Du reo lên: “Ông chủ muôn năm!”
Vừa đón đứa bé từ nhà trẻ về nhà, Chiến Hàn Quân đã nghe thấy giọng nói ca ngợi của Lạc Thanh Du đối với ông chủ truyền từ tầng hai xuống.
“Một người đàn ông khéo hiểu lòng người, lại còn tài giỏi và nhiều tiền như ông chủ đã trở thành sinh vật có nguy cơ tuyệt chủng trên trái đất. Tôi có thể gặp được thực sự là phúc đức nhiều đời của mình…”
Hàng lông mày thanh tú của Chiến Hàn Quân nhướng lên, anh không quen nhìn vẻ mặt ninh nọt này của Lạc Thanh Du: “Xì!” Anh xì một tiếng khinh thường.