• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Uyển Nghi đưa tay lên trán anh thì thấy vẫn còn hơi nóng , cô nói :
- Đúng là có hơi nóng , thôi đã giúp thì giúp cho chót Uyển Nghi ngồi xuống bàn .
Lục Nhất Nguyên cười hỏi :
- Em đã ăn gì chưa ra lấy cháo mà ăn , ăn cùng tôi luôn .
Uyển Nghi " ừ " rồi ra lấy cháo ngồi ngồi xuống bàn ăn . Uyển Nghi ăn mà không nói gì cả , Nhất Nguyên lên tiếng :
- Em đã hết giận chuyện hôm qua rồi à ?
Tống Uyển ngẩng lên nói :
- Chưa , chưa em còn giận lắm .
Lục Nhất Nguyên cười lên mà nói :
- Chưa hết sao mà còn đến chăm sóc tôi thế này .
Tống Uyển Nghi nói : Mẹ em nhờ rồi chẳng lẽ không giúp à .
Biểu cảm anh lúc này chán mà không muốn nói gì .Tống Uyển Nghi thấy thế cười nói :
- Em đùa đấy , em không có giận đâu lúc đó em hơi tức tý thôi . À mà em nói linh thật đấy , em nói cho thầy ốm thế mà ốm thật . Chết dở miệng em lại đen đến thế sao.
Anh nghe vậy cười thầm trong lòng nhưng bên ngoài thì lại anh nói :
- À thì ra là em rủa tôi , lại còn không trả lời tin nhắn muốn làm cho tôi tội lỗi chứ gì . Gan em to đấy nhóc .
Uyển Nghi cười nói :
- Hì hì em trêu có tý mà thầy cũng hay trêu em mà . Coi như hòa không tính . Thầy ăn đi để em rửa bát .
Nhất Nguyên ăn xong cô pha cốc gừng ấm đưa cho anh nói :
-Thầy uống đi , thầy biết chăm sóc bản thân mình một chút , đi mưa về thì pha lấy ít trà gừng nóng để khỏi cảm lạnh , những cái đó thầy phải biết chứ .
Lục Nhất Nguyên tâm sự với cô nói :
- Thứ duy nhất mà tôi biết đó là công việc , tình yêu thương từ ba mẹ cũng rất ít .
Uyển Nghi nghe được những lời đó cũng rất cảm thông , cô nói :
- Bạn bè thầy , gia đình thầy yêu thương là đủ rồi không nhất thiết phải nhiều người mới là yêu thương đâu ạ . Cái đó nó xuất phát từ những điều nhỏ nhất , từ bên trong con người chúng ta . Để có nó thì thầy hãy cứ trao đi mà không cần nhận lại . Một ngày nào đó khi mà họ nhận được lòng tốt của mình thì họ sẽ tin tưởng và yêu thương mình hơn .
Nhất Nguyên nghe xong những lời đó thì lại càng cảm thấy mến cô nghĩ :
- Cô bé này hiểu chuyện thật .
Tống Uyển Nghi như nghĩ ra gì đó nói :
- Mà tối nay em ngủ đâu vậy thầy ?
Lục Nhất Nguyên cười gian nói :
- Ngủ đâu à , Để tôi xem nào . Ngủ phòng tôi đi .
Tống Uyển Nghi hỏi :
- Hả cái gì mà ngủ phòng thầy , nhà thầy rộng như này mà lại không có cái phòng trống nào à .
Nhất Nguyên nói :
- Có một cái trống nhưng phòng ý hơi bụi tuy lúc nào cũng có người dọn , còn các phòng còn lại thì 1 phòng tập thể dục , phòng sách , phòng khách , phòng để quần áo hết rồi , phòng làm việc thế là hết rồi .
Uyển Nghi nói :
- Thầy cứ ngủ phòng thầy đi em không ngủ phòng thầy đâu .
Lục Nhất Nguyên biết cô nghĩ gì trong đầu mà anh nói :
- Em ngủ phòng tôi , tôi ra sofa ngủ .
Tống Uyển Nghi nói :
- Không được thầy đang ốm , để em ngủ ngoài cho không việc gì cả .
Nhất Nguyên nói :
- Vậy thì em chịu khó nhé:>
Uyển Nghi nói :
- Thầy nể tình em cho em mượn cái laptop em có việc gấp , nay đi tới trường vội quá không mang theo . Anh nói :
- Ở trong phòng làm việc của tôi vào đấy mà dùng .
Tống Uyển Nghi :
- Thank you . Thầy nghỉ ngơi rồi đi ngủ đi ạ vừa ốm dậy em làm xong rồi đi ngủ ngay yên tâm không làm phiền thầy đâu ạ .
Nhất Nguyên bước vào phòng còn mình cô trong phòng làm việc , cô mở máy tính anh ra . Uyển Nghi vào google rồi đăng nhập email để xem kết quả phản hồi . Kết quả không ngờ được là đánh giá tốt . Cô vào lúc rồi thoát ra luôn ai ngờ thấy cái rất là hay ho . Tống Uyển Nghi nhìn trên dòng lịch sử tìm kiems là :
- Cách xin lỗi người khác .
Cô hiểu ra được gì đó rồi phì cười nói nhỏ :
-Bá đạo thật , anh ta còn không biết xin lỗi con gái thế nào . Uyển Nghi tắt máy rồi ra sofa nằm . Tống Uyển Nghi nằm nghĩ :
- Mình sao lại có vẻ quan tâm anh ta vậy . Dạo này mình cứ sao ý .
Suy nghĩ bao nhiêu là thứ cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ sâu . Cứ nghĩ Lục Nhất Nguyên ngủ rồi nhưng anh chưa ngủ . Chứng mất ngủ của anh không tài nào chữa nổi . Anh đi ra chỗ Uyển Nghi nằm nhìn cô , vuốt mái tóc óng mượt . Thấy cô co dúm người lại vì rét , anh bế cô vào phòng mình còn anh ngủ ngoài sofa . Đặt cô xuống giường Lục Nhất Nguyên định đi ra ngoài . Cô lấy tay kéo anh lại . Lục Nhất Nguyên thấy vậy hỏi chấm luôn . , Uyển Nghi dữ chặt lắm như mê ngủ ấy . Nhất Nguyên không tài nào bỏ tay cô ra được , anh cười rồi nói nhỏ :
- Đấy là em không cho tôi đi đấy nhé , chứ không phải tôi lạm dụng gì đâu :smile:.
Anh nằm xuống cùng cô . Hai người đang nằm trên cùng một chiếc giường . NHất Nguyên nằm xuống , cô lấy tay ôm anh mà ngủ không biết gì . Lục Nhất Nguyên cũng dần dần chìm vào giấc ngủ .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK