- Xin chào mọi người , lâu lắm không gặp mọi người nhỉ , các bạn vẫn chẳng khác mấy .
Cả sinh viên đều nhốn nháo cả lên , một sinh viên nam nói to :
- Khác lắm cô ạ , em béo lên được mấy cân rồi .
Cả lớp lại cười lên . Giáo viên nói tiếp :
- Đùa chút thôi , nghe đây năm nay là năm cuối đại học , việc các bạn có bằng để ra trường được hay không là quyết định nằm ở cuối kỳ năm nay . Cho nên là mọi người hãy cố gắng cùng nhau , giúp đỡ nhau vượt qua. Nếu các bạn làm tốt tôi đảm bảo trường mình kiểu gì cũng cho mỗi lớp một buổi cắm trại đầy ý nghĩa . Được không .
Cả lớp đồng tâm :
- Được ạ .
Giáo viên :
- Được rồi , hôm nay tôi chỉ nói thế thôi . Tý nữa các bạn sẽ được thông báo về thời gian biểu . Xem xong thì các bạn có thể về . Mai là khai giảng nên các bạn nhớ mặc đồng phục , tuy là lên đại học rồi nhưng trường luật thì phải khác , chúng ta chỉ mặc mỗi buổi khai giảng hay những dịp ý nghĩa thôi còn lại thì vẫn được thoải mái chắc các bạn học ở đây hai năm rồi nên tôi cũng không cần phải nhắc kỹ đâu nhỉ . Giờ thì cả lớp nghỉ đi .
Nghe xong thông báo các kiểu đủ thứ , cô đi một mạch đến công ty để làm việc . Công ty cô đã hoạt động trở lại từ tuần trước rồi . Nhưng tận nay cô mới đi làm . Vào công ty cứ ngỡ như là bảo tàng , rất khác . Bên ngoài sảnh chính có để rất nhiều những bộ trang phục độc quyền của những nhà thiết kế rất nổi tiếng , mà họ thì lại làm ở công ty cô nên Uyển Nghi từ khi vào công ty cũng rất là thích vì được làm việc với những người có kinh nghiệm . Mấy chị làm về bộ phận Marketing gặp cô cũng rất là vui vì họ rất quý Tống Uyển Nghi . Giờ thì cuộc sống của cô lại quay trở về quỹ đạo cũ . Cô đi làm trong công ty rồi về nhà . Thư Mạc thấy cô liền kéo tay lại nói :
- Tống Uyển Nghi nghe đây .
Uyển Nghi vừa về đến nhà lại bị bà chị này kéo tay vào nói , cô nói :
- Làm gì mà vội thế .
Hàn Thư Mạc cười nói :
- Từ giờ ngôi nhà này chị sẽ trả mày .
Uyển Nghi thắc mắc :
- Thế nào ?
Hàn Thư Mạc :
- Em quên à . Chị mua được nhà rồi . Ký giấy tờ hết cả rồi . Mai chị sẽ chuyển .Mai bận gì không đến giúp chị tay.
Tống Uyển Nghi buồn rời rượi nói :
- Thật à .
Hàn Thư Mạc nói :
Thật . Thôi có sao đâu chị với mày hay gặp nhau mà . Dù sao chị cũng phải mua nhà chứ . Để sau nay chị lấy chồng còn có nhà ở .
Uyển Nghi cười nói :
- Ngáo à , lấy chồng thì phải ở nhà chồng chứ .Nhà ý để lại cho con cháu thôi . Thôi chị mua được em cũng mừng nhưng mai em bận học với đi làm rồi . Phải xong mới về giúp được .
Hàn Thư Mạc phẩy tay nói :
- Không sao yên tâm chị đây đầy đồ , kiểu gì mà em chẳng có một xuất yên tâm không ai tranh của em đâu .
Uyển Nghi :
- Chịu , với em dọn dẹp là con tép . Khéo chị lấy chồng về mẹ chồng thấy chị lười chắc phát hoảng .
Thư Mạc :
- Em im ngay đi mồm miệng , chị đây tuy lười nhưng vẫn sạch sẽ cũng biết một tý nấu ăn đấy thôi .
Uyển Nghi :
- Được rồi chị giỏi rồi . Giờ thì em đi vào phòng đây .
Nghe nói đối diện nhà cô có nhà mới xây cách đây hai , ba tháng nhìn mà thấy mê to gấp đôi à không có khi phải gấp ba ấy chứ . Nhưng mà chưa có thấy ai đến ở . Cô cũng không mấy quan tâm về việc xây nhà hay nhà to nhà bé cả , điều mà cô để ý là người ta làm nhà bụi mù lên , cát nào thì xi măng các kiểu bám vào cả vườn hoa hồng mà cô trồng trước cửa . Được mấy tháng thì lại có người chuyển giao đồ đi qua đi lại lại còn dàn hàng ra nữa chứ . Mấy đứa trẻ ở gần đó rất quý Uyển Nghi , cô thì lại rất mến trẻ con mỗi lần mà bọn nó gọi đi chơi cùng là cô cũng hay ra chơi với chúng nó . Chị Thư Mạc thì hay nói cô trẻ trâu . Uyển Nghi nói Thư Mạc :
- Không phải trẻ trâu mà em đây được quý , với lại chơi thì có ảnh hưởng gì đâu giúp khỏe người này , giúp giảm stress cá kiểu trẻ trâu ở đâu , mà cứ cho là trẻ trâu đi chắc gì chị trẻ trâu bằng em .
Nói câu đó xong , Hàn Thư Mạc cũng phải cô bằng mẹ , cùn thế là cùng