Chương 1
Thành phố Long Cửu, mùa đông lạnh giá, vạn vật đìu hiu.
Trong quảng trường rộng lớn, rất nhiều người đang đi lại. Một phiến đá Mặc Thạch cao đến hai trượng đứng sừng sững ở chính giữa, trên Mặc Thạch, hai chữ ‘võ đạo’ cực lớn làm kinh động lòng ngươi.
Hôm nay chính là ngày chiêu sinh của học viện võ đạo nước Võ Đỉnh, thanh niên dưới 18 tuổi trong toàn thành phố Long Cửu đều có thể nộp đơn đăng ký, chỉ cần kiểm tra đạt yêu cầu là có thể vào học viện võ đạo tu hành ba năm, trở thành võ giả người người ngưỡng mộ.
“Người tiếp theo, Cửu Thiên.”
Cùng với tiếng gọi của kiểm tra viên, một thanh niên mười bảy tuổi bước ra khỏi đám đông. Cậu có thân hình gầy guộc, khuôn mặt thanh tú, mặc một bộ võ phục màu trắng, trên ngực có ký hiệu của nhà họ Cửu thành phố Long Cửu.
Bước đi chậm rãi, Cửu Thiên đi tới trước Mặc Thạch, bày sẵn tư thế, trong mắt đầy sự kiên định.
Thầy giáo của học viện võ đạo đứng bên cạnh khẽ gật đầu, ông ta rất thích ánh mắt của Cửu Thiên, rất có sức mạnh.
Một quyền, Cửu Thiên đánh trúng Mặc Thạch trước mặt, ngay lập tức, Mặc Thạch sáng lên, lộ ra một dòng chữ khiến mọi người trong quảng trường đều nhìn thấy rõ ràng.
“Luyện Thể cấp ba, cấp thấp.”
Trên quảng trường lập tức vang lên một loạt âm thanh giễu cợt. Thầy giáo của học viện võ đạo vốn thích hắn cũng cau mày lại.
“Mới có Luyện Thể cấp ba cũng lên làm gì cho mất mặt, muốn để ta cười chết sao?”
“Đây không phải là phế vật của nhà họ Cửu sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua mà hắn vẫn là Luyện Thể cấp ba, đúng là phế vật mà!”
“Hắn đã sắp mười tám rồi, chắc cả đời này của hắn cũng không thể luyện ra Canh Kình rồi.”
“Xuống đi, đừng làm xấu mặt nữa, người của Nhà họ Cửu các ngươi sắp bị một tên phế vật như ngươi làm mất hết thể diện rồi.”
…
Từng lời giễu cợt xen lẫn chế nhạo, Cửu Thiên âm thầm nghiến chặt răng, bàn tay nắm chặt do dùng sức quá mạnh nên móng tay hõm sâu vào trong thịt. Quay đầu lại, Cửu Thiên nhìn về phía ba mình đang ngồi một bên, người đàn ông được gọi là Canh Hổ của nhà họ Cửu đầy vẻ thất vọng.
Một tiếng thở dài dường như vang lên bên tai Cửu Thiên, hắn nghiến chặt răng và bước xuống.
“Tiếp theo, Cửu Minh.”
Kiểm tra viên tiếp tục gọi người, một thanh niên trạc tuổi Cửu Thiên đi ra, đồng thời đụng vào vai của Cửu Thiên một cái, nói giễu cợt: “Phế vật, cho cậu xem thế nào gọi là võ giả.”
Cửu Thiên loạng choạng không vững khi bị đụng phải nhưng không nổi giận, hắn không nói lời nào mà bước sang một bên. Cửu Minh đi đến trước Mặc Thạch rồi dùng sức tung ra một quyền, một âm thanh khó chịu vang lên, Mặc Thạch phát sáng mạnh.
“Luyện Thể cấp tám, cấp cao.”
Đột nhiên, đám đông phát ra những tiếng kinh ngạc, lúc này ngay cả kiểm tra viên cũng không nhịn được mà hét lên.
Cửu Thiên quay đầu nhìn mấy chữ ‘Luyện Thể cấp tám’ sáng chói trên Mặc Thạch, đồng tử co rút lại. Đám người xung quanh bắt đầu xuýt xoa ca tụng.