Chương 94
Bỗng nhiên, Cửu Thiên nhìn thấy một huyệt động nằm ẩn trong vách đá. Bên trong sáng lấp lánh một vùng, khiến toàn thân Cửu Thiên chấn động.
Ngô Tân thu tay lại, cười nói: “Thấy rõ chứ?”
Cửu Thiên mở hai mắt ra.
“Sư phụ, chiêu này gọi là gì vậy, quá mạnh.”
Ngô Tân nói: “Cái này gọi là Thiên Nhãn Thông, đợi đến khi con luyện Thân dung thiên địa ổn đi là có thể học được chiêu này. Đi, chúng ta đi nhanh lên, nếu chậm nữa sẽ rắc rối đấy.”
Nói xong, Ngô Tân và Cửu Thiên cùng phóng về một hướng phía trước.
Rất nhanh sau đó, một vách đá xuất hiện trong tầm mắt của Cửu Thiên.
Vách đá thẳng tận trời, như thể bị một cây đao cắt ra.
Trong vách đá có một huyệt động lõm xuống, chính là sào huyệt của Lục Dực Liệt Thiên Long.
Cửu Thiên và Ngô Tân nhìn nhau cười, bọn họ tìm đúng chỗ rồi.
Nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng luồn ra từ trong rừng, đứng ngay trước cửa huyệt động.
Chính là hai sư đồ một già một nữ lúc nãy.
“Ha ha, sư phụ ngốc, vẫn là nhãn lực của con tốt hơn, nếu tiếp tục tìm trong rừng cây với người thì tìm cả một ngày cũng tìm không ra. Đây chính là tổ rồng sao, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.”
Lão giả cười nói: “Đương nhiên nhìn từ bên ngoài sẽ không có gì đặc biệt, nhưng bên trong chắc chắn có không ít thứ tốt đâu. Đi vào xem thử có thể thu hoạch cái gì không.”
Phía dưới, sắc mặt Ngô Tân đã thay đổi, thế mà vẫn bị bọn họ nhanh chân đến trước.
Ngô Tân quay đầu nhìn Cửu Thiên rồi nói: “Cửu Thiên, ta giúp con dụ bọn họ rời đi. Con hành động nhanh một chút, nhất định phải lấy Băng Tâm Vẫn Thạch ra trước, không thể để bọn họ đoạt đi.”
Nói xong, Ngô Tân bỗng biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, tình hình thay đổi bất ngờ, trên mặt đất vang lên một tiếng sấm sét, sau đó trên bầu trời lại truyền đến một tiếng vang rất lớn.
“Tiểu bối không có hiểu biết, mau rời khỏi đây, nơi này là lãnh địa của tôn giả vô cực ta.”
Mây đen tích tụ lại, nhanh chóng hóa thành một hình mặt người rất lớn.
Lão giả vốn dĩ đang muốn tiến vào động lập tức quay đầu nhìn sang, nhìn thấy mặt người rất lớn liền bảo vệ nữ đồ đệ của mình đằng sau, cất giọng nói: “Đây là nơi sơn dã, cửa huyệt động của rồng, làm sao có thể làm lãnh địa tôn giả. Nếu muốn đoạt bảo vật thì cứ nói thẳng, Lâm Thiên Hồng ta chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào.”
Nói xong, Kiếm Âm Dương trong tay lão giả chậm rãi bay ra.
Cô gái phía sau ông ta đảo tròng mắt, vọt thẳng vào trong động. Cửu Thiên thấy thế liền nôn nóng, nhìn bầu trời, mặt người lại phát ra âm thanh một lần nữa.
“Nực cười, nực cười. Thế ông có dám đại chiến 300 hiệp với tôi không.”
Ngay sau đó lại phát ra một tia sấm sét mang theo hào quang năm màu.
Nhìn thấy tia sấm năm sắc, hai mắt lão giả lập tức sáng ngời, cười ha ha nói: “Có gì mà không dám.”