Chương 40
Vừa suy nghĩ, hai người đã đi tới sân sau của tiệm, Ngô Tân nói tiếp: “Có điều con cũng không cần lo lắng, chỉ cần con học luyện chế được một loại thuốc trước khi sử dụng hết lô dược liệu đầu tiên. Thì tiền tài có thể giải quyết bằng cách bán thuốc.”
Cửu Thiên lập tức hiểu ra, hắn đã quên người luyện dược chưa bao giờ thiếu tiền cả. Bọn họ tùy tiện luyện ra một viên đan dược là đã giá trị ngàn vàng vạn lượng rồi, đủ để mua cả mấy tiệm thuốc.
“Sư phụ, hôm nay chúng ta học luyện đan dược gì vậy?”
Ngô Tân nói: “Tôi Thể Tán.”
Cửu Thiên khẽ cau mày nói: “Sư phụ, nghe không giống đan dược lắm nha!”
Ngô Tân nói: “Vốn không phải là đan dược. Muốn luyện đan, chí ít phải là người Luyện Khí đã có nguyên khí rồi. Được rồi, đổ hết dược liệu của con ra đi.”
Cửu Thiên gật đầu lấy ra tất cả các loại dược liệu trong túi, lần lượt bày ra mười mấy loại dược liệu.
Ngô Tân nhìn chất lượng của những dược liệu này, gật đầu nói: “Dược liệu mua khá tốt.”
Lấy một ít dược liệu đặt vào trong tay, Ngô Tân nói tiếp: “Trước tiên ta sẽ làm một phần Tôi Thể Tán, con phải xem cho kỹ, đợi lát nữa đến lượt con chế tạo.”
Nói xong, Ngô Tân bóp một nắm cỏ đèn lồng trong tay, một làn khói trắng trực tiếp bốc lên từ tay Ngô Tân, và ngay lập tức cỏ đèn lồng biến thành bột.
Nhưng số bột này không rơi trên mặt đất, mà bay lơ lửng trước mặt Ngô Tân, sau đó Ngô Tân nhanh chóng bóp vụn mười mấy loại dược liệu khác thành bột.
Quơ tay, hơn chục đống bột được trộn vào nhau, nhưng màu sắc rõ rệt, trông xếp thành từng lớp.
Ngô Tân vừa làm, vừa nói: “Hãy nhớ thứ tự trộn các loại bột và lượng tương ứng của chúng. Nếu làm sai một bước, tác dụng của Tôi Thể Tán sẽ giảm đi một nửa.”
Ngô Tân búng ngón tay của mình, cũng không biết từ đâu lòi ra một giọt nước sạch, trộn vào trong bột.
Một vòng xoắn giống như xoáy, bột đã hoàn toàn hòa vào nước trong, sau đó Ngô Tân lại búng ngón tay của mình làm xuất hiện Tử Tâm Hỏa Diệm.
Sau khi đốt một lúc, toàn bộ chuyển thành chất lỏng màu đen đỏ, sền sệt và có mùi thơm.
Một vò rượu nhanh chóng bay tới, Ngô Tân cho toàn bộ chất lỏng vào trong vò rượu, vò rượu đặt xuống đất, mùi thơm hấp dẫn.
“Đây là Tôi Thể Tán. Con có thể thử tác dụng của nó, đối với loại người chỉ có Luyện Thể Cảnh như con thì vô cùng tốt, có thể khiến con nhanh chóng luyện ra canh kình. Một ngày một ngụm, mớ này đủ để con uống một hai tháng, còn số dược liệu còn lại, con tự điều chế Tôi Thể Tán đi.”
Nghe nói có thể tăng tốc tu luyện, Cửu Thiên không chút do dự tiến lên, cầm vò rượu lên uống một hớp.
Uống vào không có vị gì, trực tiếp vào bụng.
Trong phút chốc, Cửu Thiên cảm thấy một luồng sức mạnh cuồng bạo tràn vào tứ chi, toàn thân bắt đầu ngứa ngáy.
Loại ngứa này so với đau thì càng khó chịu hơn, Ngô Tân cười nói: “Ta quên nói với con, bởi vì Tôi Thể Tán là một loại thuốc cải tạo cơ thể, cho nên sẽ khiến cơ thể người nhanh chóng thay đổi. Biểu hiện nổi bật nhất là ngứa, nhưng con tuyệt đối đừng có gãi, nếu không sẽ gãi rách hết da mình đó.”
Cửu Thiên vốn định gãi ngứa, vừa nghe thấy lời nói của Ngô Tân, lập tức dừng lại.
“Sư phụ, con dùng cơ thể ngứa ngáy này để chế tạo thuốc sao?”
Ngô Tân nói: “Đúng vậy, không có một chút đau đớn, thì làm sao có trí nhớ sâu sắc luyện chế đan dược được. Hơn nữa, quan trọng nhất là ta muốn huấn luyện con trở thành một song tu cả khí cả võ. Thân là người đầu tiên từ xưa đến nay phải đồng thời tu luyện hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau này, trái tim chia hai nửa là chắc chắn phải cần. Đừng phí lời, bắt đầu luyện dược đi, đợi khi con chế tạo thành lô Tôi Thể Tán thượng hạng đầu tiên với trạng thái này, ta sẽ chính thức bắt đầu truyền thụ Luyện Khí công pháp cho con.”