Chương 7
Một thanh niên hơi mập ở bên cạnh bước tới trước chặn Cửu Thiên lại thay cho Cửu Minh.
“Em họ Cửu Thiên, ngươi không nói một câu mà muốn rời đi, có chút thất lễ rồi đấy, đừng làm mất mặt người nhà họ Cửu. Không phải là phế vật đến nỗi câm luôn rồi chứ.”
Nói xong, đám người Cửu Minh đều bật cười.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn hắn ta, người này cũng là anh họ của hắn, có điều là chi thứ, tên là Cửu Đình Chi, cũng là bè lũ thân thiết của Cửu Minh.
Cửu Thiên chậm rãi nói: “Không phải việc của anh, đừng cản đường.”
Cửu Đình Chi lập tức tức giận, bàn tay to lớn đẩy mạnh Cửu Thiên một cái.
Thực lực của Cửu Đình Chi, Cửu Thiên biết, Luyện Thể cấp năm, mạnh hơn hắn nhiều. Theo lý mà nói với sức mạnh của Cửu Đình Chi, một cái có thể đẩy ngã hắn là việc không thành vấn đề.
Nhưng lần này, Cửu Thiên lại không lùi lấy một bước, chỉ là thân thể lắc lư một chút rồi đứng vững.
Ngẩng đầu nhìn Cửu Đình Chi, Cửu Thiên nói: “Anh muốn đánh nhau sao?”
Một câu nói lập tức khiến Cửu Đình Chi giơ tay lên rồi lại đặt xuống. Đôi mắt trợn tròn giận dữ, nhưng Cửu Đình Chi lại không dám giơ tay đánh Cửu Thiên.
Gia quy của nhà họ Cửu rất nghiêm, trong đó có một điều nghiêm khắc nhất, chính là không được phép bắt nạt tiểu bối. Vừa hay, Cửu Thiên nhỏ hơn Cửu Đình Chi một tuổi, chưa đầy mười tám. Nếu Cửu Đình Chi đánh Cửu Thiên thật, như vậy thứ chờ đợi Cửu Đình Chi sẽ là bị giam ít nhất 100 ngày. Đối với một người thanh niên mà nói, bị nhốt vào một căn phòng tối nhỏ không được phép ra ngoài trong 100 ngày, đây là một hình phạt không nhẹ.
Cửu Đình Chi nghiến răng nói: “Cửu Thiên, cậu đợi đó. Hiện tại tôi m không đánh cậu, nhưng đến niên tế, cậu chạy không thoát đâu. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ đánh cậu đến răng rơi đầy đất.”
Cửu Thiên lạnh lùng nhìn hắn ta, căn bản không thèm phí lời lấy một câu, tiếp tục rời đi.
Cửu Đình Chi vô cùng tức giận, muốn ngăn Cửu Thiên lại nhưng Cửu Minh lại ngăn cản Cửu Đình Chi, nói: “Thôi bỏ đi, so đo với một tên phế vật làm gì.”
Giọng của Cửu Minh cố tình nói lớn để Cửu Thiên cũng có thể nghe thấy.
Hắn ta vỗ vỗ vai Cửu Đình Chi, nói: “Đợi đến niên tế, anh đánh hắn một trận cho đã.”
Cửu Đình Chi nhếch mép nói: “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đánh cho hắn đến không thể tự chăm sóc được bản thân, khiến hắn biến thành một tên phế vật không xuống nổi giường.”
Nói xong, đám người Cửu Minh lại cười rộ lên.
Tĩnh Như đứng ở bên cạnh cũng cười theo.
…
Cửu Thiên đi về viện của mình, là con em chi trưởng của nhà họ Cửu, hắn có một tiểu viện cỏ mọc um tùm.
Thực ra so với đám người Cửu Minh, viện của Cửu Thiên đã rất mộc mạc rồi, nhưng Cửu Thiên không quan tâm.
Trong viện có một tảng đá, cao bằng một người, đây là đá luyện công của Cửu Thiên.
Bước tới trước hòn đá, Cửu Thiên hít một hơi thật sâu, đánh mạnh lên tảng đá.
Đột nhiên, một âm thanh khó chịu vang lên, trên đá luyện công xuất hiện một vết ấn của bàn tay và những đường nứt nhỏ, Cửu Thiên ngây người tại chỗ.