Chương 14
Cửu Thiên hơi nhíu mày, năm ngân tệ đã tương đương với chi tiêu của một nhà ba người trong một tháng rồi. Cả người hắn cộng lại cũng chỉ mười mấy kim tệ mà thôi, rõ ràng không thể mua hết toàn bộ Liệt Diễm Thảo trước mặt.
Cửu Thiên thả Liệt Diễm Thảo xuống nói: “Quá đắc, tôi vẫn là đi nơi khác xem thử thôi.’
Xoay người muốn đi, người bán rong gọi hắn lại nói: “Vậy thì bốn ngân tệ một cây, nếu cậu mua nhiều, tôi giảm giá thêm cho cậu. Công tử, loại Liệt Diễm Thảo này cũng không dễ hái, cậu đi nơi khác mua, khẳng định không có giá này đâu.”
Cửu Thiên quay đầu, lại tùy tiện lật lật đống Liệt Diễm Thảo này, trong lòng âm thầm đếm xem đống Liệt Diễm Thảo này rốt cuộc có bao nhiêu cây, có đủ hắn chèo chống một tháng không.
Đang đếm, lúc này, Cửu Thiên chợt đưa tay sờ đến gốc Liệt Diễm Thảo, lập tức phát hiện có mấy cây Liệt Diễm Thảo gốc màu trắng.
Trái tim đột ngột đập mạnh, Liệt Diễm Thảo gốc trắng nếu so với Liệt Diễm Thảo toàn đỏ quý hơn không chỉ mười lần. Dựa theo sách võ kỹ Băng Sơn Quyền nói, nếu như dùng Liệt Diễm Thảo màu trắng để tu luyện, tốc độ sẽ tăng gấp đôi.
Cửu Thiên cố kìm nén lại sự vui mừng của mình, không để sắc mặt có bất kỳ thay đổi nào.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Cửu Thiên duỗi ra ba ngón tay với người bán rong nói: “Ba ngân tệ một cây, những cái này của ông, tôi đều lấy.”
Người bán rong hơi cắn môi, suy tư một lát nói: “Thành giao.”
Cửu Thiên lập tức đưa tiền cho hắn ta, sau đó đưa tay ôm lấy một đống Liệt Diễm Thảo.
Trong lúc thầm vui, chợt thân hình bị đụng một cái, quay đầu lại đập vào mặt là một thanh niên đang mặc trang phục võ giả.
Người này thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn Cửu Thiên bao nhiêu, mặt chữ điền, dáng người khôi ngô, trên trang phụ võ giả có dấu hiệu đặc biệt của học viện Võ Đạo. Rõ ràng người này rất tự hào mình là học viên của học viện Võ Đạo.
Cửu Thiên cũng nhận ra, hắn ta là thiếu công tử nhà họ Mục đệ nhất võ đạo thế gia ở thành phố Long Cửu, Mục Kiếm Đình.
“Ui, đây không phải là phế vật nhà họ Cửu Cửu Thiên sao? Sao thế, sáng sớm thức dậy giúp trong nhà nhập dược liệu à. Cậu không phải là nên lên Tây Sơn hái thuốc sao?”
Mục Kiếm Đình cười vui vẻ, gia đinh nhà họ Mục ở sau lưng hắn ta cũng cười rộ lên.
Đưa tay, Mục Kiếm Đình cầm lấy hai cây Liệt Diễm Thảo từ trong ngực Cửu Thiên. Cửu Thiên đưa tay đoạt về nói: “Mạc thiếu gia, cậu đi dạo phố của cậu, chúng ta không đụng chạm đến nhau, cáo từ.”
Nói xong, Cửu Thiên chuẩn bị rời đi.
Mấy tên gia đinh sau lưng Mục Kiếm Đình chặn đường Cửu Thiên. Mục Kiếm Đình đánh giá Cửu Thiên từ trên xuống mấy lần nói: “Mấy ngày không gặp, trở nên cứng rồi sao? Cho dù là Cửu Minh ở trước mắt tôi, cũng không dám kiêu ngạo, cậu là cái gì.”
Cửu Thiên nói: “Mạc thiếu gia, những lời này của người, nên nói với Cửu Minh đi.”
Mục Kiếm Đình cười lên, phủi phủi tay nói: “Nói rất hay. Tôi sẽ tìm cơ hội dạy dỗ hắn ta đàng hoàng. Xem xem nhà học Cửu mấy người, phế vật như cậu cũng nuôi, chỉ cái này so với nhà họ Mục chúng ta, kém không chỉ một nửa đâu.”
Nói xong, Mục Kiếm Đình đưa tay đánh bay đống dược liệu Cửu Thiên ôm trong tay xuống đất.
Trong mắt Cửu Thiên mang theo lửa giận, đã siết chặt nắm tay. Lý trí của hắn nói cho hắn biết phải tỉnh táo, Mục Kiếm Đình ít nhất cũng là võ giả Luyện Thể Cấp tám chín, hắn tuyệt đối không phải đối thủ.