Chương 15
Cưỡng chế ổn định tâm trạng của mình, Cửu Thiên khom người, nhạt từng cây Liệt Diễm Thảo trên đất lên.
Mục Kiếm Đình đứng bên cạnh nhìn, tiếng cười không giảm, còn không ngừng chỉ trỏ.
Những người khác trên đường cũng nhìn về bên này, căn bản không có khả năng có người đến giúp đỡ Cửu Thiên.
Nguyên nhân rất đơn giản, một bên là đại thiếu gia nhà họ Mục, một bên là phế vật nổi danh nhà họ Cửu, Cửu Thiên. Nhìn thấy Mục Kiếm Đình đùa giỡn Cửu Thiên, cũng không ít người cùng cười ra tiếng.
“Xem xem Cửu Thiên này, hắn có giống một con chó không.”
“Phế vật cũng chỉ có thể bị người bắt nạt, con trai, thấy không? Sau này con nhất định phải mạnh, mới không thể giống như Cửu Thiên vậy.”
“Thật mất mặt mà, nhà họ Cửu sao không nhốt hắn lại. Còn để hắn đi loạn khắp nơi, thật muốn ném hết mặt mũi nhà họ Cửu sao?”
…
Cửu Thiên nhặt hết Liệt Diễm Thảo lên, ngẩng đầu nhìn Mục Kiếm Đình nói: “Tôi có thể đi chưa?”
Mục Kiếm Đình rõ ràng đã chơi đủ rồi, lấy Cửu Thiên ra đùa giỡn một chút thì không sao, nhưng thấy sự muốn làm gì đó Cửu Thiên, Mục Kiếm Đình cũng chưa từng nghĩ đến.
Dù sao, Cửu Thiên cũng là người nhà họ Cửu, mặc dù địa vị không cao, nhưng đánh vào mặt nhà họ Cửu, nhà họ Cửu sẽ tìm hắn ta gây phiền phức.
Mục Kiếm Đình hôm nay chỉ muốn vui đùa, không muốn dẫn đến phiền phức.
“Tôi không có hứng thú bắt nạt phế vật. Cậu đi đi.”
Nói xong, Mục Kiếm Đình phất tay để gia đinh tản ra.
Cửu Thiên rời đi trong tiếng cười của Mục Kiếm Đình, trong mắt ánh sáng lạnh lùng.
Thế đạo này chính là như vậy, kẻ mạnh có thể tùy ý bắt nạt kẻ yếu. Hắn đã làm kẻ yếu hơn mười năm, thật sự không muốn làm nữa.
Cửu Thiên âm thầm căn răng, bây giờ hắn có dấu hiệu có thể biến thành kẻ mạnh, cho dù liều mạng, hắn cũng muốn biến thành kẻ mạnh.
Mục Kiếm Đình có thể không biết, hành vi hôm nay của mình, hoàn toàn đốt cháy ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực Cửu Thiên.
Mà ngon lửa này, cuối cùng sẽ trở thành một biển lửa, thiêu đốt toàn bộ thế giới.
Ngoại thành Long Cửu, Tây Sơn.
Tuyết rơi dày đặc phủ trắng cả ngón núi và những nhánh cây.
Từng âm thanh trầm đục vọng lại từ sâu trong núi, liên tục không ngừng nghỉ. Trước một tảng đá lớn, Cửu Thiên mình trần, tay tung quyền nhanh như chớp, đấm cho tảng đá lõm vào một hố sâu.
Mu bàn tay hắn đã chảy đầy máu tươi, đọng thành một vũng đỏ sẫm trên mặt đất.
Cả cánh tay vửa đỏ vừa sưng, lúc đầu còn cảm thấy đau, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tê dại, Cửu Thiên gần như không cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay nữa. Nhưng hắn vẫn cố chấp tu luyện theo chỉ dẫn của Băng Sơn quyền.
Bên cạnh là một đống Liệt Diễm thảo cùng với quần áo, công cụ và vài món thực phẩm đã đông cứng thành băng.