Chương 32
Cửu Thiên cau mày, lời Cửu Minh nói như thể Cửu Thiên không phải anh em của anh ta vậy.
Thực ra về mặt huyết thống, anh ta gần với Cửu Minh hơn Cửu Đình Chi nữa.
Cửu Thiên nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
Cửu Minh nói: “Không sao hết, tôi sắp đến học viện rồi, tạm thời không có thời gian đối phó cậu. Nhưng ba tháng sau, khi các gia tộc lớn ở Thành phố Long Cửu đi săn ở Tây Sơn, tôi chắc chắn sẽ về. Đến lúc đó chúng ta chiến một trận, để tôi xem, cậu có phải phế vật thật sự không.”
Cửu Thiên thật sự không có hứng thú với thủ đoạn khích tướng cấp thấp này của Cửu Minh, nhưng khi đi săn ở Tây Sơn, tất cả sẽ không theo quy tắc của nhà họ Cửu, đến khi Cửu Minh thật sự muốn chiến với hắn, thì hắn cũng không né được.
“Tùy anh, anh muốn thế nào thì thế đó.”
Cửu Thiên nói xong liền quay người rời đi, Cửu Minh nhìn theo bóng lưng của Cửu Thiên nói: “Nếu như không phải ba tôi ngăn lại, tối qua anh đã tẩn cậu ta một trận thật mạnh rồi. Thật sự tưởng luyện đến Cấp sáu thì đã giỏi lắm rồi sao.”
Tĩnh Như ở bên cạnh lắng nghe, không nói lời nào.
Vừa rồi cô ta mãi nhìn vào mắt Cửu Thiên, từ đầu đến cuối, Cửu Thiên thật sự chả thèm nhìn lấy cô ta một cái.
“Em sao vậy, Tĩnh Như?”
Cửu Minh thấy Tĩnh Như có chút mất tập trung, nhẹ giọng hỏi.
Tĩnh Như lắc đầu nói: “Không sao, anh có thể nói cho em biết rõ chuyện tối hôm qua được không? Làm sao mà cậu ta đột nhiên trở nên mạnh vậy.”
Cửu Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Có ma mới biết làm sao mà nó đột nhiên trở nên mạnh được.”
…
Ở bên kia, Cửu Thiên đã đến cửa hàng của Ngô Tân.
Nhìn thấy Cửu Thiên đi vào, Ngô Tân trực tiếp đóng cửa tiệm lại, nói: “Vào trong đi.”
Sau khi đưa Cửu Thiên vào sau tiệm, thứ hiện ra trước mặt anh là một khoảng sân rộng, bên tường đặt rất nhiều loại bình rượu. Bên trong cùng có một căn nhà nhỏ dựa vào tường, rõ ràng là phòng của Ngô Tân.
Giữa sân có một cái vạc ba chân rất lớn, toàn thân màu đen, có tám cái miệng rồng, trong rất uy nghiêm.
Ngô Tân chỉ vào cái vạc nói: “Từ hôm nay, con sẽ tu hành ở đây.”
Cửu Thiên có phần khó hiểu nói: “Sư phụ, sư phụ muốn con tu luyện ở trong sân, hay là bên trong vạc.”
Ngô Tân nói: “Trong vạc. Ải đầu tiên của Luyện Khí là Luyện Thể! Nếu còn không qua được ải này, thì cả đời này con đừng mong luyện được nguyên khí.”
Cửu Thiên mí mắt giật giật, Luyện Thể, cái từ này nghe đã đáng sợ rồi, chắc không phải coi anh là đan dược để luyện chứ.
Cửu Thiên bước đến bên cạnh cái vạc, lúc này Ngô Tân nói: “Cởi quần áo ra rồi vào đi. Cho con thử trước, xem ngày đầu tiên con có thể trụ được bao lâu. Với thiên phú của con mà muốn Luyện Khí, thì còn có chút khó. Tuy ta đã giúp con rửa gân tẩy cốt, thay da đổi thịt nhưng vẫn còn thiếu một số thứ. Cho nên ải Luyện Thể đầu tiên này là rất quan trọng, con cố gắng kiên trì được càng lâu thì càng tốt.”
Lúc này Cửu Thiên mới nhớ ra, theo truyền thuyết, người Luyện Khí đều là những người có thiên phú phi thường, người bình thường căn bản không có hy vọng tu luyện, nhưng thiên phú phi thường rốt cuộc là phải như thế nào mới được tính? Nghĩ đến những thứ này, Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Sư phụ, vậy rốt cuộc người có thiên phú thế nào mới có thể làm Luyện Khí sĩ?”