Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 174

Mọi người đều vây quanh Mục Kiếm Đình. Trên mặt còn vương mồ hôi lạnh. Mỗi lần Mục Kiếm Đình xem Cửu Thiên chiến đấu đều có thể cảm giác được Cửu Thiên ngày càng mạnh hơn.

Hít sâu một hơi, Mục Kiếm Đình nói: “Đó là công pháp gia truyền nhà hắn, Liệt hỏa kim thân.”

Mọi người chợt hiểu ra: “Thì ra là thế, là công pháp gia truyền. Hắn không phải là cùng họ với Cửu Minh sao? Cửu Minh cũng là người nhà họ Cửu, sao Cửu Minh lại không luyện?”

“Cậu cho rằng một gia tộc có thể có mấy thiên tài sao? Cửu Minh kia là thiên tài nổi tiếng nhất thế hệ của bọn họ rồi.”

“Ừ ừ, sợ là ở Học viên Võ Đạo cũng coi như thiên tài trong thiên tài.”

Trên bầu trời, Thân Đồ sư tôn ha ha nở nụ cười: “Công pháp luyện thể, không tồi, không tồi. Huyền Chân, nếu hắn không muốn đến Thanh Kiếm viện của ông, vậy để hắn đến Hoành Sơn viện của tôi đi.”

Huyền Chân cười nói: “Ngay cả Thanh Kiếm viện của tôi hắn đều không đi, sao có thể đến Hoành Sơn viện của ông chứ.”

Thân Đồ rung đùi đắc ý nói: “Đó là vì ông không biết cách lôi kéo người, nhận người ta làm đệ tử, phải cho người ta chỗ tốt. Tôi sẽ cho hắn công pháp, đợi hắn nhìn thấy một quyển công pháp Linh cấp cao giai, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”

Huyền Chân thu lại nụ cười: “Cái lão này, thật là… Tinh Uyên, ông không nói gì sao?”

Tinh Uyên trầm mặc một lát, chợt quay đầu nói: “Viện trưởng, ông thấy được không?”

Viện trưởng gật đầu nói: “Thấy rồi, canh kình của thằng nhóc này, có điểm không tầm thường.”

Mộng Vân, Thân Đồ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ, bọn họ không nhìn ra được có điểm gì không giống.

Tinh Uyên nói: “Canh kình như khí, nhưng lại có chút giống nguyên khí của khí sĩ. Nhưng đúng là canh kình, sợ rằng cậu ta có chút cơ ngộ đặc biệt.”

Viện trưởng nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Có chút không giống với những võ giả bình thường.”

Thân Đồ nói: “Vậy rốt cuộc canh kình của cậu ta trở nên tốt, hay là không tốt?”

Tinh Uyên nhìn chằm chằm, quan sát một cách cẩn thận, mặc dù khoảng cách hơn 1000 mét, nhưng không có sợi lông tơ nào trên người Lục Phàm có thể thoát khỏi ánh mắt của Tinh Uyên.

“Canh kình mạnh mẽ, có lực, cao hơn gấp đôi so với võ giả bình thường. Tiêu hao cũng rất chậm, có lẽ hậu kình rất dồi dào. Ồ, cậu ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, xem ra trên phương diện khí thế cảm ứng cũng được nâng cao.”

Tinh Uyên vừa nói, khóe miệng vừa cong lên một độ còn nhàn nhạt.

Thân Đồ ở bên cạnh kinh ngạc lên tiếng: “Tinh Uyên, ông vậy mà cười rồi. Mười mấy năm rồi tôi chưa từng thấy ông cười. Có phải tôi nhìn nhầm không.”

Tinh Uyên lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nhất Thanh xoa bụng bật cười, nói: “Hiếm thấy, hiếm thấy. Ngay cả Tinh Uyên cũng cười, xem ra thiên phú của tên tiểu tử này rất kinh người. Sau này tiềm lực vô hạn, tôi cũng có chút rung động.”

Tinh Uyên quay đầu liếc nhìn Nhất Thanh nói: “Không phải ông chỉ chọn những đệ tử hợp khẩu vị thôi sao?”

Nhất Thanh cười: “Điều này là được nhiên. Nhưng nếu như đệ tử của tôi dù hợp khẩu vị, lại có thiên phú, vậy đương nhiên sẽ càng tốt chứ sao.”

Tinh Uyên lạnh lùng nói: “Vậy chỉ sợ ông phải thất vọng rồi, dựa vào danh tiếng Nhất Nguyên viện của ông bây giờ, sợ là thiên tài như thế này sẽ không muốn vào Nhất Nguyên viện của mấy người đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK