Chương 59
Tiếp tục gọi, đột nhiên lùm cây bên cạnh có âm thanh vang lên, nam tử vui mừng nói: “Là cậu Cửu Thiên sao?”
Vừa dứt lời thì một con sói mắt xanh nhảy ra.
Thân sói cao bằng một con người, cả thân đen xì, đôi mắt mang theo ánh sáng xanh.
Nam tử bị dọa giật mình, xoay tay rút trường kiếm ở bên hông. Sức chiến đấu của một con sói mắt xanh trưởng thành có thể tương đương với võ giả Luyện Thể cấp sáu, mà hắn ta chẳng qua chỉ là Luyện Thể cấp bốn mà thôi, lần này phiền phức lớn rồi.
Sói mắt xanh nhìn chằm chằm thanh niên, từ từ bắt đầu di chuyển quanh.
Trán của nam tử đổ mồ hôi lạnh, tiếng gọi của hắn ta không gọi được Cậu Cửu Thiên, lại gọi sói tới, thật là bi kịch.
Sói mắt xanh bỗng bắt đầu xông tới, nhào về phía nam tử, mở cái miệng to đỏ lòm ra.
Nam tử xoay tay chém một kiếm, nhưng thế kiếm chưa nổi lên, thân kiếm đã bị sói mắt xanh cắn chặt. Sau đó dùng sức hất, trường kiếm buột khỏi tay bay ra.
Nam tử vội lùi lại mấy bước, không có kiếm, hắn ta đối phó với sói mắt xanh càng thêm tốn sức.
Sói mắt xanh gầm một tiếng với hắn ta, sau đó lại nhào tới.
Trong lòng nam tử thở khẽ một tiếng, mạng của mình xong rồi.
Vào lúc này, trong rừng một đạo kình phong truyền tới, sói mắt xanh lập tức ở trên không bị đánh bay ra đất.
Nam tử sững người, nhìn kỹ, chỉ thấy một cành cây nhắm chuẩn đâm vào đầu của sói mắt xanh.
Hít một ngụm khí lạnh, như này cần phải có lực lượng lớn cỡ nào mới có thể làm được.
Là vị tiền bối nào ra tay cứu hắn ta?
Khi nam tử thanh niên đang kinh hãi, một bóng người chầm chậm từ trong rừng đi ra. Gương mặt thanh tú, cơ bắp khỏe khoắn, vết thương khắp người, trên cổ đeo một viên đá nhỏ, chính là Cửu Thiên.
“Cậu Cửu Thiên, người là cậu Cửu Thiên sao?”
Nam tử kích động gọi. Cửu Thiên cười nói: “Là tôi, anh là người của Nhà họ Cửu. Sao vậy, tìm tôi có chuyện gì?”
Nam tử nhanh chóng nói: “Cửu Thiên nói, người quên rồi, hôm nay là ngày các đại gia tộc săn bắn ở Tây Sơn. Gia chủ bọn họ đều ở chân núi đợi người. Bảo người mau qua đó.”
Cửu Thiên há miệng, hắn thật sự quên mất chuyện này. Dạo gần đây luyện công luyện quá điên cuồng, quên hết chính sự luôn.
Cửu Thiên gật đầu, nói: “Vậy được, chúng ta bây giờ đi thôi.”
Cửu Thiên nói xong thì cất bước đi xuống núi.
Nam tử đi đằng sau Cửu Thiên, nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, lại nhìn con sói mắt xanh chết ở một bên, trong lòng thầm nghĩ.
Lần này, Cậu Cửu Thiên sợ rằng sẽ cho tất cả mọi người một bất ngờ!
Không đúng, có lẽ kinh sợ mới đúng!
…
Ở chân núi, đài cao được dựng lên.