Chương 116
Tiếc là, Cửu Thiên còn không có hứng thú liếc nhìn bọn họ, chỉ cười nhìn Nông Kiến Tịnh nói: “Khí chất ô uế? Bàng môn tà đạo? Lý do này, lần đầu tiên tôi nghe thấy. Kiến Tịnh đạo sư, ông đã nói tôi là bàng môn tà đạo tu thành, đã là khẳng định là sự thật đúng không. Nhưng bằng chứng đâu?”
Nông Kiến Tịnh lạnh lùng nói: “Bằng chứng cũng rất đơn giản. Không phải cậu đã luyện được canh kình sao? Nếu như là chính đạo tu thành, đương nhiên canh kình mạnh mẽ, nền móng vững chắc. Chỉ cần tìm một canh võ giả chân chính, thử cậu một chút là biết. Mọi người ở đây đều có thể tận mắt nhìn thấy tu vi của cậu. Như vậy đi, tôi bảo Nguyễn Lâm đ*o sư đấu với cậu ba chiêu, nếu như cậu có thể kiên trì được ba chiêu của ông ấy mà không thất bại, tôi tin tài năng thiên phú của cậu. Nếu như ngay cả ba chiêu cậu cũng không tiếp được, lai lịch canh kình của cậu sợ là có vấn đề.”
Nói xong, Nông Kiến Tịnh quay đầu vẫy tay bảo Nguyễn Lâm đ*o sư đi lên.
Nhưng lúc này, Cửu Thiên lại vẫy tay nói: “Không cần đâu. Kiến Tịnh đạo sư, chi bằng ông đến đánh với tôi ba chiêu đi. Như vậy sẽ thuyết phục mọi người hơn.”
Kiến Tịnh hơi sững sờ, lập tức nheo mắt lại nói: “Cửu Thiên, lời này của cậu có thể xem là thật, tôi ra tay còn nặng hơn Nguyễn Lâm đ*o sư.”
Cửu Thiên nói: “Không sao, chỉ cần tôi tiếp được ba chiêu. Kiến Tịnh đạo sư ở trước mặt mọi người xin lỗi tôi là được rồi!”
Tia sáng trong mắt Nông Kiến Tịnh nhập vào xuất ra, nói: “Được, một lời đã định. Nếu như cậu chặn được ba chiêu của tôi, tôi đương nhiên sẽ xin lỗi cậu.”
Cửu Thiên làm một động tác ‘mời’ với Kiến Tịnh, kéo dài khoảng cách, đứng vững ở phía đối diện.
Mặc dù giọng nói của hai người không lớn, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người đều biết.
Đám người tản ra sau, nhường chỗ cho hai người. Trên quán trà, Cửu Hạo Nhiên cau mày nói: “Càn quấy, đúng là càn quấy. Nó sao có thể đấu được với Nông Kiến Tịnh, đối phương là đạo sư của học viện võ đạo.”
Cửu Phong cũng mặt tràn đầy sự lo lắng, nói: “Trông Cửu Thiên dường như có chút nắm chắc. Nhưng quyết định này vẫn có chút hoang đường. Bây giờ xem thằng bé làm thế nào để tiếp ba chiêu của Nông Kiến Tịnh. Với tư cách là đạo sư của một trường học, Nông Kiến Tịnh vẫn cần mặt mũi, khả năng sẽ không dốc hết sức để ra tay.”
Trong lòng người nhà họ Cửu đều thắt chặt lại, người nhà họ Mục lại bất giác bật cười,
“Cửu Thiên này, đúng là không biết trời cao đất dày, lại…lại định tiếp ba chiêu với Kiến Tịnh đạo sư. Buồn cười chết tôi rồi!”
Mục Kiếm Đình là người đầu tiên bật cười.
Mục Long hỏi: “Kiếm Đình, thực lực của Kiến Tịnh đạo sư thế nào?”
Mục Kiếm Đình trả lời: “Nội canh cấp chín không có gì để nghi ngờ, trong những đạo sư ở trường không tính là cao. Nhưng đối phó với Cửu Thiên lại có thừa.”
Mục Hải cười nói: “Vậy thì tốt, nội canh cấp chín. Tùy ý ra một chiêu là đã có thể giải quyết được Cửu Thiên. Quả nhiên người trẻ luôn ngông cuồng, tự chuộc khổ vào mình.”
Gia chủ nhà họ Tĩnh cũng hỏi Tĩnh như câu hỏi như vậy.
Tĩnh Như bình tĩnh trả lời: “Thực lực của Kiến Tịnh đạo sư không yếu, Cửu Thiên thua là cái chắc.”
Tĩnh Nham khẽ cười một tiếng nói: “Vậy thì tốt. Bây giờ ta có chút chướng mắt với tên Cửu Thiên ngông cuồng này. Tĩnh Như, sự lựa chọn của con là chính xác. Một tiểu bối ngông cuồng, không có đầu óc như vậy, không phải là người chồng như ý của con, con cũng không cần phải hối hận.”