Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117

Ánh mắt Tĩnh Như lóe lên nói: “Con biết rồi, ba.”

Trong quảng trường.

Nông Kiến Tịnh đã giơ tay lên.

“Cửu Thiên, phóng canh kình của cậu ra đi, yên tâm, tôi với tư cách là đạo sư của trường học, sẽ không lấy mạng cậu, tất cả đến là dừng.”

Nông Kiến Tịnh cố tình giả vờ ôn hòa, dáng vẻ của một nhân sư.

Nhưng, lúc này, Nông Kiến Tịnh đã âm thầm phủ nội kình cả cánh tay. Ông ta muốn một chưởng đánh bại Cửu Thiên, như vậy mới chứng tỏ được phán đoán của ông ta không có vấn đề.

Cửu Thiên không phóng ra canh khí của mình, chỉ rút thanh trọng kiếm ở sau lưng ra.

Hắn cầm chuôi kiếm, Cửu Thiên cứ đứng ở đó, nhưng lại cho người khác một cảm giác bất động như núi.

Ảo giác này, khiến người có tu vi không đủ đều cảm thấy hô hấp nặng nề.

Trên quán trà, đôi mắt Cửu Hạo Nhiên sáng lên, nói: “Khí thế tốt, Cửu Thiên biết kiếm pháp từ lúc nào. Tối hôm qua ta quên hỏi nó lai lịch thanh đại kiếm sau lưng.”

Tiểu Hắc ở bên cạnh Cửu Thiên lúc này ngoan ngoãn đi sang một bên, lúc Cửu Thiên vung thanh trọng kiếm, rất là nguy hiểm.

Thông minh như tiểu Hắc, biết rõ điều này, nên lựa chọn tránh đi.

Biểu cảm của Nông Kiến Tịnh hơi thay đổi, vẫn chưa ra chiêu, đã cho người khác cảm giác áp bức. Thiên phú của tên tiểu tử này đúng là không bình thường. Người này nếu như vào trường, thực lực được nâng cao, nói không chừng có thể luyện ra được uy áp trước canh kình ngoại phóng .

Nông Kiến Tịnh có chút hối hận, thiên tài như vậy, chỉ cần tu luyện tuân theo một trình tự nhất định. Cho dù không vào học viện võ đạo, sau này cũng sẽ không thấp hơn ông ta.

Nếu như qua mấy năm nữa đối phương lại đến tìm ông ta để gây phiền phức, ông ta phải làm như thế nào mới được.

Nông Kiến Tịnh không khỏi nâng cao canh kình ở trong cánh tay lên một chút, xem ra muốn để lại cho Cửu Thiên một ký hiệu mới được. Đã quyết định thì phải mạo phạm, dứt khoát phá hủy thiên phú của đối phương.

Nghĩ như vậy, Nông Kiến Tịnh lớn giọng nói: “Cửu Thiên, tiếp chiêu đầu tiên của tôi.”

Nói xong, Nông Kiến Tịnh đưa tay lên, một quyền đánh về phía Cửu Thiên.

Hai người cách nhau mười trượng, một quyền này của Nông Kiến Tịnh đánh vào không trung, nhưng lại khiến quần áo trên người Cửu Thiên vang lên tiếng phật phật.

Là một võ giả nội canh cấp chín, cho dù chưa đạt đến canh khí ngoại phóng, một quyền cũng có thể mang theo lực xé gió, cách không trung đánh bại kẻ địch.

Giây tiếp theo, quyền kình ngang tàng rơi trên người Cửu Thiên.

Tia sáng trên người Cửu Thiên đột nhiên xuất hiện, canh khí được phóng ra, quay tay chém ra một tiếng.

Trọng kiếm nhất thức, lực xé gió!

Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng nổ, một kiếm của Cửu Thiên vung ra, lập tức đánh rách quyền kình của Nông Kiến Tịnh.

Bàn chân cắm sâu vào trong đất, trọng kiếm chém xuống đất phát ra âm thanh bí bách.

Đột nhiên, tất cả mọi người ở quảng trường đều cảm thấy có gió đang gào rít. Trên sân, Cửu Thiên tiếp một chiêu đầu tiên mà không có chút tổn thất nào.

“Cái này không thể nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK