Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 110

Cửu Minh nói: “Tôi không tin.”

Cửu Thiên nói: “Lúc trước tôi cũng không tin.”

Ánh mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt Cửu Thiên kiên định nhưng ngược lại ánh sáng trong mắt Cửu Minh lại bắt đầu mơ hồ.

Giây lát sau, Cửu Minh buông kiếm xuống, thở dài một tiếng, nói: “Cửu Thiên, hy vọng số tiền mà gia tộc chi cho cậu sẽ được dùng đúng đắn. Lần này gia tộc có lẽ đã vì cậu mà hy sinh rất nhiều, cậu cũng không nên phụ lòng của cả gia tộc.”

Cửu Minh nói xong, thu kiếm chuẩn bị rời đi.

Cửu Thiên nhẹ giọng hỏi: “Cửu Minh, vì sao anh lại giúp tôi?”

Cửu Minh quay đầu nói: “Không phải tôi giúp cậu, tôi là giúp gia tộc. Hiện tại cậu là bộ mặt của cả gia tộc, nếu cậu mất mặt thì chính là cả nhà họ Cửu đều bị mất mặt. Tôi ghét nhất người nào đó ném thể diện của gia tộc đi.”

Cửu Thiên chợt nở nụ cười, nói: “Hóa ra đây là chính là lý do lúc trước anh xỉ nhục tôi. Thật ra bây giờ tôi đã có thể hiểu cho anh một chút. Anh yên tâm, tôi không cần gia tộc phải hy sinh cho tôi cái gì, lại càng không ném thể diện của gia tộc đi đâu.”

Cửu Minh nhìn Cửu Thiên, lắc đầu cười nói: “Ngây thơ, cậu sẽ không nghĩ không muốn vào học viện võ thuật nữa chứ?”.

Cửu Thiên thản nhiên nói: “Học viện võ thuật, nhất định tôi sẽ vào, hơn nữa là vào bằng chính thực lực của mình.”

Cửu Minh nhìn dáng vẻ bình tĩnh như nước của Cửu Thiên, vậy mà trong lòng hắn ta lại dâng lên vài phần tín nhiệm.

Cửu Minh chậm rãi nói: “Hy vọng cậu có thể làm được. Cửu Thiên thuận tiện nói một câu, tôi vẫn rất chán ghét cậu.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Thật trùng hợp, tôi đây cũng vẫn rất chán ghét anh.”

Hai người đối diện cười, Cửu Minh rời đi.

Cửu Thiên truyền tay ném Tiểu Hắc lên trên bàn, nói với Tiểu Hắc: “Mày nói xem ngày mai, Nông Kiến Tịnh kia sẽ ngăn cản ta chứ?”

Tiểu Hắc một bộ mờ mịt, Cửu Thiên sờ sờ cằm, nói: “Vì sao ta lại có chút chờ mong nhỉ?”

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chói chang, băng tuyết trên đường phố đang tan, hiếm khi có được thời tiết tốt như vậy.

Sáng sớm, Cửu Hạo Nhiên và Cửu Phong đã chỉ huy đệ tử đưa hai cái rương lớn đến quán trà, đặt trên chỗ ngồi của họ.

Hai rương lớn này chính là tiền tài bảo vật mà nhà họ Cửu tích góp trong vài năm nay. Đúng như lời nói của Cửu Minh, vì để Cửu Thiên có thể vào học viện võ thuật, Cửu Hạo Nhiên không tiếc trả giá.

Vừa đặt đồ xuống cửa quán trà, lúc này cách đó không xa cửa lớn sương phòng của nhà họ Mục chợt mở ra, đập vào mắt chính là vẻ mặt tươi cười của lão quỷ nhà họ Mục, Mục Hải. Ánh mắt ông ta dừng ở trên hai rương lớn, Mục Hải cười nói: “Lão quỷ họ Cửu, ông đây là muốn làm gì? Đút lót cho người nào hả? Từ bao giờ mà nhà họ Cửu trở nên hèn mọn như thế.”

Giọng nói của Cửu Hạo Nhiên lạnh lùng: “Lão quỷ họ Mục, trong lòng ông biết rõ, cần gì phải hỏi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK