Chương 73
Không có sự áp chế của phong lực thạch, sức chiến đấu của Cửu Thiên lập tức tăng lên.
Ngọn lửa đáng sợ cháy hừng hực, luồng lửa nóng rực khiến Tĩnh Như biến sắc.
Kiếm cũng không dám lấy lại, Tĩnh Như lùi lại mấy bước.
Chân của Cửu Thiên giẫm mạnh lên mặt đất, lực lượng nổ tung khiến lôi đài bằng đá lung lay. Tốc độ lao ra càng đáng sợ, thậm chí vượt qua tốc độ Tĩnh Như sử dụng canh kình.
Đây là cực hạn của Luyện Thể Cảnh, canh kình có được do đốt cháy giai đoạn kia của Tĩnh Như không làm được.
Tay trái của Cửu Thiên đánh một quyền vào canh kình của Tĩnh Như, ngay lập tức cơ thể của Tĩnh Như cũng lắc lư.
Lúc này thì có thể nhìn ra căn cơ của Tĩnh Như không vững chắc, nếu là canh kình từng bước từng bước củng cố mà thành, tuyệt đối sẽ không vô lực về sau như này.
Một quyền của Cửu Thiên khiến ánh sáng canh kình của Tĩnh Như tối đi. Tĩnh Như nghiến răng, ngưng tụ tất cả canh kình, lật tay đánh một chưởng.
Nhưng cơ thể của Cửu Thiên lúc này giống như lơ lửng tránh vụt qua, động tác này võ giả bình thường không làm được. Cửu Thiên dựa vào khí thuộc về Luyện Khí Sĩ trong cơ thể của hắn, hóa thành sức gió đẩy hắn, cưỡng chế làm được.
Đá một cước nữa, ngọn lửa hừng hực lập tức đốt canh kình của Tĩnh Như.
Giống như huyễn ảnh bị phá tan, Tĩnh Như thở một tiếng, khóe miệng rỉ máu, giữa eo bốc lên khói màu đen.
Tất cả mọi người đều nhìn ngây ra, chiến đấu biến đổi bất ngờ đã định sẵn khiến trái tim của mọi người chịu đủ xung kích.
Ngay cả Tĩnh Như có canh kình vậy mà cũng không thể đánh thắng Cửu Thiên, đây là bá khí cỡ nào.
Ngọn lửa trên người Cửu Thiên châm lên sự điên cuồng của người nhà họ Cửu.
Tiếng hò hét xé cổ họng, vang vọng khoảng trời, bốn chữ Cửu Thiên vô địch hét ra từ trong cổ họng của bọn họ, inh tai nhức óc.
Cửu Thiên ném thanh kiếm bị đốt tới biến dạng trong tay xuống đất, giọng nói rõ ràng khiến ánh mắt Tĩnh Như run rẩy.
Cửu Thiên lại tung ra một quyền.
Tĩnh Như lúc này bỗng hét lên.
“Cửu Thiên, anh đã quên lời thề non hẹn biển của chúng ta rồi sao?”
Một câu này khiến nắm đấm của Cửu Thiên dừng lại. Tất cả mọi người tại đây nghe thấy lời này, cũng sốc tại chỗ.
Trong nháy mắt, trong mắt Tĩnh Như mang theo tia u ám, vậy mà tung cước đánh lén, đánh thẳng vào hạ thể của Cửu Thiên.
Ánh sáng canh kình cuối cùng sáng lên, một kích toàn lực.
Mắt thấy sắp đắc thủ, cơ thể của Cửu Thiên hơi di chuyển, nhanh chóng tránh né. Sau đó Cửu Thiên một tay bóp cổ của Tĩnh Như.
Vẻ mặt Tĩnh Như đầy sợ hãi, Cửu Thiên khẽ nói: “Tôi đương nhiên nhớ, nhưng tôi càng nhớ sự phản bội của cô.”
Cửu Thiên nói xong thì giống như ném rác, ném Tĩnh Như xuống lôi đài.
Người của Nhà họ Tĩnh vội đi tới đỡ Tĩnh Như ngã dưới đất, vẻ mặt rất phức tạp.