Chương 20
Cửu Thiên nhìn con chó nhỏ cắn mình nhưng lại không dám làm gì.
Máu tươi tuôn trào, Cửu Thiên lo lắng khôn cùng.
Chết tiệt, nếu tiêu tùng dưới miệng của một con thú hoang mạnh mẽ thì thôi đi, nhưng nếu chết vì vết cắn của một con chó nhỏ, vậy không còn mặt mũi gặp quỷ nữa là.
Đúng lúc này, sức mạnh vốn bạo động trong người Cửu Thiên bất chợt trở nên yên tính, sau đó dần chảy ra ngoài theo dòng máu tươi tuôn ra từ cổ tay anh.
Trên người con chó nhỏ tỏa ánh hào quang, hình như nó đáng hấp thu dược hiệu chảy ra từ hắn.
Chỉ lát sau chú chó nhỏ đã ăn no, nó thả miệng ra, rồi nhe răng trợn mắt với Cửu Thiên một trận, rồi nhanh chóng bỏ chạy vào nơi sâu trong hang động.
Cửu Thiên cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Chẳng hiểu sao hắn lại bị một con chó nhỏ uy hiếp đến tính mạng, sau đó cũng chính con chó nhỏ này lại giải quyết giúp hắn một khó khăn không hề nhỏ.
Sức mạnh dư thừa trong người đã bị con chó nhỏ hút mất, dược hiệu còn sót lại không đủ tạo thành mối uy hiếp với Cửu Thiên.
Cửu Thiên lặng lặng ngồi yên tại đó, chờ cơ thể từ từ hấp thu xong dược hiệu còn sót lại.
Hô hấp dần trở nên vững vàng, Cửu Thiên nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nhập định trong võ đạo, hòa quang vốn phát ra từ Địa Linh Hoa lúc này cũng đã xuất hiện trên người hắn.
Lần nhập định này kéo dài suốt một ngày một đêm.
Lần thứ hai Cửu Thiên mở mắt ra, một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt hắn.
Hắn khẽ cử động cơ thể, cả người phát ra tiếng ầm ầm như tiếng đậu nổ. ngôn tình tổng tài
Cửu Thiên nhúc nhích cánh tay, rồi hét lớn một tiếng, tung một đấm về phía vách tường.
Băng Sơn quyền!
Một âm thanh trầm đục vang lên trong hang động, vách tường trước mắt xuất hiện vết nứt như mạng nhện, ngay sau đó, vô số đá vụn bắn lên tung tóe, một hố sâu xuất hiện.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, xem ra Băng Sơn quyền của mình đã có chút thành tựu rồi.
Hơn nữa hình như thực lực của hắn cũng có một bước tiến lớn. Ước chừng không phải luyện thể cấp sáu thì cũng không kém bao nhiêu. Một tháng tăng liền ba cấp, với tốc độ này, cho dù là thiên tài hàng đầu của gia tộc bọn họ – Cửu Minh cũng không theo kịp.
Chợt, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi Cửu Thiên, sau khi xem xét cẩn thận, hắn phát hiện mùi tanh này bắt nguồn từ người hắn.
Được rồi, đúng là hắn đã nhiều ngày chưa tắm gội.
Bước nhanh ra khỏi hang động, Cửu Thiên thuận tay cầm một nắm tuyết rồi chà lau chúng lên người vài lần.
Tu luyện thành công rồi, giờ là lúc trở về.
Hai tay siết lại thành nắm đấm, phế vật đúng không?
Niên Tế năm nay, tôi sẽ tặng cho các người một niềm vui bất ngờ lớn, để xem, còn ai dám đuổi tôi đi!
Cửu Thiên hét dài một tiếng, nhấc chân chạy thật nhanh giữa rừng núi, bóng dáng ngày càng xa.
Sau khi hắn đã chạy xa, một chú chó nhỏ bò từ trong hang động ra, ngó trái ngó phải một hồi rồi lại rụt đầu về.