Chương 54
Tầm lão luôn nghe cuộc nói chuyện của hai người, cuối cùng tổng kết lại: “Hai người nên làm gì thì đi làm đó đi, Cửu Thiên có cơ duyên của mình, kệ hắn đi. Cái gì mà về sân tập võ tu luyện, không linh tinh.”
Tầm lão nói xong thì đóng cửa lớn của Tàng Thư Các Lâu lại, Cửu Phong cười ngại ngùng, sau đó cùng với Cửu Hạo Nhiên từ từ rời đi.
…
Cửu Thiên ra khỏi cửa lớn của Nhà họ Cửu, đi tới tiệm nhỏ của Ngô Tân.
Cửu Thiên tay cầm ba lọ Tôi Thể Tán, cười khổ không thôi. Bỏ đi, tự mình luyện, tự mình dùng vậy.
Hắn ngửa đầu uống hết ba lọ, cơ thể mới xuất hiện một chút ngứa ngáy. Quả nhiên, chênh lệch giữa đồ mình luyện và đồ sư phụ luyện quá lớn, ba lọ như vậy vào bụng, hiệu quả tạo ra rất nhỏ. Đương nhiên, cái này chỉ hạn chế đối với hắn, dù sao một tháng nay, hắn đã sắp sinh ra kháng tính đối với Tôi Thể Tán rồi.
Đi tới cửa của tiệm nhỏ, đột nhiên Cửu Thiên nhìn thấy tiệm nhỏ của sư phụ hôm nay lại có khách.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc trang nhã ngồi ở trong tiệm, mắt đan phượng, lông mày có nét, môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp. Bà ta khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh đen, cơ thể lung linh vô cùng, phong tư trác tuyệt. Bên tay trái để một chiếc sáo trúc, xanh mướt phát sáng. Tay phải đeo lắc tay có chuông, toàn thân màu tím vàng.
Ngô Tân uống rượu, xoay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, sau đó thu hồi ánh mắt nói với người phụ nữ trung niên: “Tố Thu, bà về đi. Ta đã ẩn thế, đâu có dính bụi trần nữa.”
Người phụ nữ bị tên Tố Thu nhíu mày, nói: “Rút lui không phải là vì xuất hiện lại hay sao? Bệnh của ông, ta có thể chữa.”
Ngô Tân từ từ nói: “Cơ thể chẳng qua là một xác. Xác có thể cứu, tâm bệnh ai trị?”
Tố Thu thở dài một tiếng, đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì coi như ta chưa từng tới.”
Ngô Tân nói: “Bà vốn chưa từng tới.”
Tố Thu cất bước đi ra ngoài, có điều khi bà ta đi tới trước mặt Cửu Thiên thì lại dừng bước, đánh giá Cửu Thiên vài lần, Tố Thu quay đầu nhìn Ngô Tân nói: “Đây là đệ tử của ông sao?”
Ngô Tân khẽ gật đầu, coi như trả lời.
Tố Thu khẽ mỉm cười, nói: “Ta còn thật sự nghĩ rằng ông sẽ mang một thân bản lĩnh xuống mộ. Ngươi không xuất sơn, không sao cả, đệ tử của ngươi sớm muộn cũng sẽ xuất sơn.”
Tố Thu nói xong thì lấy ra một tấm lệnh bài bằng ngọc để vào trong tay Cửu Thiên, nói: “Cầm nó, môn đồ của cố nhân.”
Tố Thu nói xong thì xoay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng không có âm thanh, rất nhanh biến mất ở cuối con đường.
Cửu Thiên nhìn lệnh bài bằng ngọc trong tay, không hiểu gì cả.
Trên lệnh bài bằng ngọc chỉ có một chữ ‘đạo’, khí tức xuất trần ập tới.
Ngô Tân nhìn tấm lệnh bài bằng ngọc trong tay Cửu Thiên, ánh mắt dường như có chút ngẩn ngơ, nhưng sau đó Ngô Tân nói: “Cửu Thiên, cất đi. Con về sau sẽ dùng tới.”
Cửu Thiên nghe vậy thì cất lệnh bài bằng ngọc đi, Ngô Tân để vò rượu xuống, nhìn tiệm nhỏ cũ kỹ này rồi nói: “Đáng tiếc, nơi này cũng bị phát hiện rồi, không thể tiếp tục ở lại nữa.”
Cửu Thiên sững người, nói: “Sư phụ, có ý gì vậy, người phải đi rồi sao?”
Ngô Tân nói: “Chuyển nhà mà thôi. Tiệm không thể mở nữa. Chỉ có thể ở trong rừng. Cửu Thiên, con giúp ta thu dọn tất cả đồ đạc, chúng ta tới Tây Sơn. Vừa hay, tu luyện bước thứ hai của con cũng cần một nơi yên tĩnh.”
Cửu Thiên nói: “Tu luyện bước thứ hai? Sư phụ, người định dạy con cái gì? Luyện thuốc khác sao?”