Chương 70
Cách làm của Mục Hải lập tức dấy lên tiếng la ó của Nhà họ Cửu, Mục Hải mặt mũi có chút không đỡ nổi, vội vàng nhấc Mục Kiếm Đình đi xuống.
Cửu Hạo Nhiên đứng dậy, nhíu mày nhìn Mục Hải nói: “Mục lão quỷ, ông ngang nhiên làm hỏng quy tắc. Thật sự coi quy tắc nghìn năm võ đấu không màng sinh tử là vật ngoài tai hay sao?”
Mục Hải nghiến răng nói: “Không cần ông nói, quy tắc tôi biết, ngày mai tôi đưa một cây linh dược cho nhà họ Cửu các ông là được chứ gì.”
Cửu Hạo Nhiên nở nụ cười tươi: “Như này còn tạm.”
Cửu Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu với Cửu Thiên, ý tứ rõ ràng là đang nói, tiểu tử làm không tồi, về nhà có thưởng.
Cửu Thiên thu lại Liệt Hỏa Kim Thân của mình, kiêu ngạo đứng đó.
Con cháu của Nhà họ Cửu lúc này đều đứng dậy, đây là lần đầu tiên Nhà họ Cửu thắng Nhà họ Mục ở trong tỉ võ đi săn ở Tây Sơn trong mấy năm nay.
Tất cả tiểu bối của Nhà họ Cửu kích động hét lên: “Cửu Thiên vô địch, Cửu Thiên vô địch…”
Cửu Thiên nhìn những người này, khẽ mỉm cười.
Nghĩ tới vào mấy tháng trước, đám người này vẫn đang ở trước mặt hắn gọi hắn là phế vật, bây giờ lại biến thành như này.
Quả thật thế sự vô thường, không biết ngày mai như nào.
Cửu Vinh đẩy con trai Cửu Minh của mình, bảo hắn ta cũng đứng dậy cùng nhau hoan hô.
Lúc này, Cửu Thiên đã trở thành anh hùng của Nhà họ Cửu. Trên dưới Nhà họ Cửu đều vô cùng phục Cửu Thiên, có thể dự liệu được đợi Cửu Thiên qua 18 thì sẽ chính thức được liệt vào người kế vị đời thứ ba của Nhà họ Cửu, Cửu Minh không thể làm chuyện ngu ngốc nữa.
Cửu Vinh thở dài trong lòng, quả nhiên mỗi người một số, vốn tưởng rằng con trai Cửu Minh của ông ta sẽ là người kế vị, nhưng ai có thể ngờ chỉ trong thời gian mấy tháng, mọi chuyện đều thay đổi.
Cửu Minh không tình nguyện mà đứng lên, nhưng lại không hoan hô cho Cửu Thiên, ngược lại rời đi luôn.
Cửu Vinh nhìn bóng lưng của Cửu Minh, lại thở dài một tiếng.
Cửu Thiên vẫn đứng ở trên đài không có đi xuống, bởi vì tỉ võ còn chưa kết thúc, hắn còn có một đối thủ.
Cửu Thiên quay đầu nhìn sang Tĩnh Như, ánh mắt không vui không buồn.
Ánh mắt của Tĩnh Như không ngừng lóe lên, sau đó Tĩnh Như đứng dậy, từ từ đi lên đài cao.
Tĩnh Như nhìn Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, tôi không muốn giao thủ với anh.’
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Nói nhiều vô ích, cô Tĩnh Như, mời.”
Một câu “cô Tĩnh Như” khiến sắc mặt của Tĩnh Như hơi thay đổi.
Những người bên dưới dài nghe đối thoại của hai người đều không hiểu gì. Nghe thì thấy giống như Tĩnh Như và Cửu Thiên từng có giao tình.
Sắc mặt của Tĩnh Như lập tức trở lạnh, xoay tay rút một thanh nhuyễn kiếm trong tay áo của cô ta ra.
Sau đó, trên người Tĩnh Như bỗng lưu chuyển ánh sáng, ánh sáng màu trắng không ngừng lưu động quanh người cô ta.
Đây là… canh kình!