Trong một phòng nghỉ làm việc không quá lớn, một người đàn ông trung niên đang ngậm điếu thuốc, tay lật giở vài tờ giấy một cách cẩu thả. Mông ngồi vẹo vọ trên ghế xoay, thỉnh thoảng lại lắc lư.
“Cậu Ngạn này, cậu đến công ty cũng đã ba năm, tuy không có gì nổi bật nhưng cũng không đến nỗi phạm lỗi lớn gì, cấp trên vẫn rất coi trọng cậu.”
Người đàn ông trung niên đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang ngoan ngoãn đứng đối diện bằng đôi mắt tam giác, nghiêm giọng nói: “Nhưng mà, thái độ làm việc hờ hững của cậu dạo này khiến tôi rất thất vọng!”
“Cậu có ý kiến gì với việc sắp xếp vị trí trong nhóm của công ty, có thể trực tiếp nói với tôi, tại sao lại cố ý phá hoại buổi biểu diễn?”
Ông ta đưa tay kẹp điếu thuốc sắp cháy hết vào gạt tàn thủy tinh với một tiếng động mạnh, sau đó bắt đầu “bắn rap” dồn dập.
“Hát không ra tiếng, may mà có đội trưởng Dụ hát thay; nhảy thì đứng im như phỗng, may mà có cậu Vưu đứng phía trước nhanh trí che camera cho cậu; may mắn là những buổi diễn này đều không phải livestream, có thể cắt bỏ phần của cậu…”
“Bây giờ độ nổi tiếng của nhóm SAP đang dần ổn định nhờ vào chiến lược marketing của công ty, nếu cậu còn tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm!”
Vương Thế Cương càng nói càng kích động, đứng phắt dậy, tiếp tục thao thao bất tuyệt. Là quản lý của nhóm nhạc nam SAP mới nổi, ông ta có quyền lên tiếng để quản lý đám nhóc nổi loạn này.
Ngạn Sơ là đứa trẻ mà ông nhặt được giữa đường, nhét vào nhóm SAP để đào tạo cùng. Lúc mới vào công ty, cậu nhóc này vẫn chưa thành niên, trắng trẻo như tờ giấy, ông chưa bao giờ kỳ vọng quá cao vào năng lực của Ngạn Sơ, bởi vì chỉ cần khuôn mặt này xuất hiện trước ống kính là đã thắng được một nửa rồi.
Mặc dù Ngạn Sơ được định hình là “bình hoa di động”, nhưng “bình hoa” cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ. Đã đến lúc yên tĩnh thì phải yên tĩnh, còn lên sân khấu thì phải cử động cho ông, chứ không phải đứng im như hòn đá! Có thể kỹ thuật ca hát và nhảy múa của cậu không tốt, nhưng cũng không thể giả vờ như mình không biết gì!
Trong lúc người quản lý đang hăng say “diễn thuyết”, thì đứa trẻ được ông “nhặt” về kia lúc này… đang ngẩn người.
…
Dù đã đến thế giới này được một tuần, những kiến thức cơ bản cũng đã tiêu hóa gần hết, nhưng Ngạn Sơ vẫn còn trong trạng thái mơ màng mỗi ngày.
Đây… Không phải là mơ sao?
Cậu chỉ là ngủ trưa trong đình sau nhà, mở mắt ra đã thấy mình ở trên sân khấu chói lóa, xung quanh là âm nhạc ồn ào mà cậu chẳng hiểu gì, từng nhịp trống khiến màng nhĩ đau nhức.
Ngạn Sơ nhớ lại tình cảnh lúc đó, bản thân ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn những người xa lạ mặc trang phục kỳ quái vừa hát vừa nhảy.
Cũng chính từ khoảnh khắc đó, ký ức của cơ thể này bắt đầu ùa về như thác lũ.
Khái niệm “thế giới hiện đại” cũng được trải ra trước mắt cậu như một cuộn giấy.
Chỉ trong nháy mắt, cậu như thể đã lang thang trong cuộn giấy đó cả đêm, bản năng hấp thụ những thứ mà cậu không hiểu. Khi hoàn hồn, cuối cùng cậu cũng hiểu ra, mình đã xuyên không.
Từ triều Đại Quân thời cổ đại xuyên không vào thân xác của “Ngạn Sơ” hiện đại.
Nguyên chủ cùng tên cùng họ với cậu, là một idol đã ký hợp đồng với công ty.
Cậu ta không được lòng cư dân mạng cho lắm, debut một năm mà anti-fan vô số kể.
Sự xuất hiện bất ngờ của Ngạn Sơ khiến cho nguyên chủ vốn đã chẳng nổi tiếng lại càng bị bôi đen hơn.
Những áp lực dư luận này giờ đây Ngạn Sơ phải gánh chịu tất cả.
Là một ca nhi có tay nghề thêu thùa tinh xảo ở Đại Quân, Ngạn Sơ nào biết cách ca hát và nhảy múa của nghệ sĩ hiện đại?
Kể từ ngày đầu tiên đến đây, cậu liên tục mắc lỗi trong các buổi biểu diễn.
Cậu thề rằng mình thực sự không cố ý phá hoại màn trình diễn! Rõ ràng trình độ đã khác xa với nguyên chủ, thế mà vẫn không ai nhận ra “Ngạn Sơ” đã bị đổi hồn.
Chuyện này quả thật quá mức hoang đường, ngay cả người hiện đại viết truyện xuyên không, quay phim khoa học viễn tưởng, có lẽ cũng sẽ không tin rằng nó thực sự xảy ra với ai đó.
…
Trong phòng, khói thuốc mù mịt hòa lẫn với hơi ấm của điều hòa khiến Ngạn Sơ cay mắt đến mức không mở nổi.
Vương Thế Cương nghiện thuốc lá nặng, căn phòng này lúc nào cũng đặc quánh mùi khói thuốc.
Ngạn Sơ không hiểu thói quen này của người hiện đại, nhưng cậu vẫn thể hiện sự tôn trọng.
Gần đây, Ngạn Sơ đã tiếp thu một lượng lớn kiến thức hiện đại trên mạng, cộng thêm những ký ức của nguyên chủ, cậu miễn cưỡng có thể ứng phó trước mặt mọi người mà không để lộ sơ hở.
Gặp phải những người hoặc việc mà cậu không hiểu, cậu đều dùng vẻ mặt trầm mặc và điềm tĩnh để đối phó.
May mắn là hình tượng công ty đặt cho cậu là chàng trai lạnh lùng ít nói, cậu không cần phải nói nhiều, điều này đã che giấu hoàn hảo mọi suy nghĩ trong lòng.
Sự kinh ngạc, tò mò, bối rối, xấu hổ đều bị che giấu dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng này.
Nguyên chủ cũng chính vì bộ dạng “chảnh chó” này mà bị cư dân mạng mắng chửi.
Ở đây hình như gọi là…
Làm màu?
“Ngạn Sơ! Cậu có nghe tôi nói gì không vậy!?” Giọng Vương Thế Cương rốt cuộc cũng vang lên.
Ngạn Sơ khẽ rùng mình, cố gắng chịu đựng tác hại của khói thuốc, ngước đôi mắt đỏ hoe lên: “Hửm?”
“…” Vương Thế Cương tức đến nghẹn lời.
Cậu nhóc này dạo này đúng là hơi quá đáng rồi đấy!
Ông ta đã nói hết nước hết cái rồi, vậy mà cậu ta còn mải mê suy nghĩ vẩn vơ!
Vương Thế Cương cũng chẳng buồn nói lời ngon tiếng ngọt nữa, ném mấy tờ giấy bị ông ta bóp nhàu nát vào lòng Ngạn Sơ.
“Cho cậu một vai diễn công tử bột trong phim cổ trang, là vai quần chúng, chỉ cần xuất hiện vài lần.”
“Là… đóng phim sao?”
Vương Thế Cương mất kiên nhẫn gật đầu: “Cậu hát hò nhảy nhót chẳng ra sao, vậy thì tạm thời gác lại. Khuôn mặt cậu ăn hình đấy, đừng lãng phí, diễn cho tốt vào, nghe rõ chưa!”
“Ồ.”
Bây giờ Ngạn Sơ không có quyền lựa chọn, tay cầm mấy tờ giấy vội vàng chạy trốn khỏi nơi “ngập tràn khói thuốc” này.
Ra khỏi phòng, lá phổi của Ngạn Sơ mới được giải thoát.
Tháng mười một ở Bắc Kinh, các tòa nhà đều có hệ thống sưởi ấm.
Lúc Ngạn Sơ bước ra khỏi tòa nhà cao tầng của công ty Long Phong, cơ thể quen hơi ấm lập tức phản ứng lại. Lông tơ dựng đứng, giống hệt một chú mèo xù lông.
Cậu quên mặc áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc áo hoodie lao thẳng ra ngoài, hơi thở ngưng tụ thành làn khói trắng.
Bị Vương Thế Cương lôi kéo nói chuyện quá lâu, trời sắp tối rồi.
Bụng Ngạn Sơ sớm đã kêu gào đòi ăn, lúc này trống rỗng như chưa từng được lấp đầy.
Tạm thời được “tự do”, cậu liền nghĩ ngay đến việc đi ăn một bát bún chua cay.
Ở Đại Quân không có món ăn nào cay đến vậy, tất cả đều là đồ ăn nhạt nhẽo, thanh đạm. Món đầu tiên mà cậu ăn khi đến đây chính là bún chua cay.
Lúc đó Ngạn Sơ thấy mới lạ, cay đến đỏ cả môi, thế mà càng ăn lại càng nghiện.
Rõ ràng là không ăn cay giỏi, nhưng lại rất thích thử.
Người quản lý không cho phép nhóm của cậu ăn những thứ này, công ty có những bữa ăn dinh dưỡng giảm cân dành riêng cho nghệ sĩ.
Ngạn Sơ chỉ khi nào ở trước mặt Vương Thế Cương mới ngoan ngoãn ăn cơm hộp của nhóm.
Cậu không có ý định ở lại giới giải trí mãi mãi, cậu cần chờ đợi một cơ hội để rời đi.
Ngạn Sơ biết rất rõ rằng bản thân không phù hợp với công việc này.
Ca nhi ở Đại Quân không thể làm việc nặng nhọc, vậy nên một tuần ở đây khiến cậu mệt mỏi rã rời.
Trước đây, cậu vốn đã quen với cuộc sống yên tĩnh trong phủ, thỉnh thoảng cầm kim chỉ thêu thùa, một ngày trôi qua rất nhanh, Ngạn Sơ chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán khi ở nhà.
Cậu vẫn thích thêu thùa hơn là phải phơi bày bản thân, biểu diễn và kinh doanh đủ kiểu như bây giờ.
Nghề nghệ sĩ ở thế giới này dường như rất được săn đón, hoàn toàn khác với địa vị thấp kém của kịch tử ở Đại Quân bọn họ.
Ở đây, những nghệ sĩ thành công sẽ không bao giờ có mức lương thấp…
“Thanh toán thất bại!” Giọng nữ máy móc vang lên lạnh lùng.
Dòng chữ [Số dư tài khoản không đủ] hiện lên trên màn hình điện thoại.
Ngạn Sơ đã học được cách thanh toán của người hiện đại, hôm nay cũng giống như mọi khi, cậu rút điện thoại ra thanh toán, nhưng lại gặp phải tình huống bất ngờ này.
Cậu hết tiền rồi.
Trong thẻ vậy mà chỉ còn bốn đồng năm hào?
Một tuần ở đây, Ngạn Sơ cũng không tiêu xài phung phí gì.
Tiền mà nguyên chủ kiếm được trong ba năm ở công ty giải trí Long Phong đâu?
Cho dù không phải là một nghệ sĩ thành công, cũng không đến nỗi không có tiền ăn cơm chứ?
Ngạn Sơ cẩn thận lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, phát hiện ra số tiền đó đều bị công ty quản lý bòn rút hết, số tiền ít ỏi còn lại cũng đã được cậu ta gửi về quê hết rồi, thứ còn lại cho cậu chỉ là mấy đồng lẻ này.
Lúc này, trái tim Ngạn Sơ lạnh giá, còn lạnh hơn cả cơn gió lạnh bên ngoài.
Không ăn bún chua cay được nữa rồi…
“Cậu bé, còn muốn ăn bún chua cay không?” Ông chủ quán tay chân nhanh nhẹn, miệng vẫn niềm nở hỏi.
“Cái đó, xin lỗi, tôi không…”
“Cho cậu ấy một bát.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, chặn ngang lời Ngạn Sơ định nói.
Một bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng vươn ra từ phía sau, Ngạn Sơ chỉ kịp nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màu đen, sau đó bên tai vang lên tiếng “bíp” một tiếng, thanh toán thành công.
“Được rồi! Hành lá và rau mùi tự lấy nhé, ở khu gia vị kia kìa! Hai vị tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa tôi bưng ra cho!” Ông chủ nhiệt tình nói, chỉ tay về phía bát gia vị.
Hai vị…
Lúc này, Ngạn Sơ mới thực sự nhìn rõ người đàn ông đứng sau.
Lông mày rậm, mắt sáng như sao, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng, dáng người cao ráo như tùng, toát ra khí chất uy nghiêm, khiến người ta không dám đến gần.
Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, cố tình che khuất đi đôi mắt.
Nhưng Ngạn Sơ thấp hơn anh ta một cái đầu, lúc ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn rõ ngũ quan của đối phương.
Dung mạo tuấn tú phi phàm thế này, còn đẹp trai hơn cả vị công tử tuấn tú nhất ở Đại Quân, Ngạn Sơ chưa từng gặp ai đẹp đến vậy.
Nhất thời ngẩn người ra.
Mãi cho đến khi đối phương bước đến bàn ở góc khuất, Ngạn Sơ mới hoàn hồn, chạy theo sau.
“Cảm ơn… à không, cảm ơn anh đã thanh toán giúp tôi, tôi, tôi ngày mai…”
Ngạn Sơ suy nghĩ một chút, ngày mai trả tiền có phải là quá muộn không?
Vì vậy liền đổi lời: “Tôi về nhà sẽ trả anh ngay!”
“Không cần trả đâu.” Người đàn ông thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ mải lướt điện thoại, chiếc mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa khuôn mặt, như thể cố tình muốn tránh né điều gì đó.
Người đàn ông cứ nghĩ rằng sẽ nghe thấy đối phương nài nỉ, ví dụ như “Làm sao có thể như vậy được”, “Lần sau tôi mời”, “Thêm Wechat đi”…
Suy cho cùng, vì khuôn mặt và thân phận này, anh đã gặp phải quá nhiều trường hợp bị bắt chuyện rồi.
Thế nhưng, người trước mặt lại chỉ im lặng vài giây sau đó liền ngoan ngoãn nói một câu: “Ồ, vậy được.”
“……”
Ngạn Sơ rất biết điều rời đi, không ngồi cùng bàn với người đàn ông, mà chuyển đến một góc khuất khác, vừa ngồi xuống vừa xoa xoa đôi bàn tay đỏ bừng vì lạnh.
Cuối cùng, cậu chắp hai tay lại, thầm cảm ơn trong lòng: Vị công tử này thật đẹp trai, lại còn tốt bụng, ra tay nghĩa hiệp, người tốt sẽ được bình an.
…
“Hắt xì!” Ở một bàn không xa, Vệ Ảnh đế đánh một cái hắt xì lớn.
Mũi hơi ngứa, anh giơ tay lên sờ sờ.
Chắc chắn là “đồ cổ” ở nhà vừa cãi nhau với anh lại đang mắng anh đây mà.
Hôm nay, một bữa cơm gia đình tốt đẹp, chỉ vì cuộc tranh cãi của anh với bố anh mà tan rã trước thời hạn.
Thật vất vả mới được nghỉ phép một lần, thế mà lại không được thoải mái.
Trong lúc bực tức đã chạy ra ngoài, thậm chí còn quên cả đeo khẩu trang.
Đi qua con phố cổ này, bị mùi thơm của các quán ăn vỉa hè gợi lên cơn thèm ăn, bất giác bảo tài xế dừng lại.
Muốn xếp hàng mua bát bún nhưng cậu nam sinh đứng trước lại cứ lề mề, miệng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm điều gì đó, anh không nghe rõ.
Cậu nhóc có vóc người mảnh khảnh, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh, gáy tròn trịa đáng yêu, mái tóc bồng bềnh, trông rất mềm mại, làn da trắng nõn lộ ra ngoài.
Sau tai bên phải còn có một nốt ruồi son rực rỡ, kết hợp với làn da trắng muốt, càng thêm nổi bật.
Cậu bé này thấp hơn anh gần một cái đầu.
Vệ Đình Tiêu không có ý định nhìn trộm riêng tư của người khác, chỉ là thị lực quá tốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy số dư chỉ còn bốn đồng năm hào trong thẻ của đối phương.
Không trách được lại chần chừ lâu như vậy.
Vệ Đình Tiêu bị cảnh tượng này chọc cười, bất giác đã làm luôn hành động.
Thôi vậy, giúp cậu nhóc này trả tiền đi, nước miếng của đứa trẻ sắp rơi vào nồi đến nơi rồi.