Vệ Đình Tiêu đặc biệt cử trợ lý của nhà họ Vệ đến giúp Ngạn Sơ vận chuyển những tác phẩm thêu của cậu.
“Cậu còn đồ gì cần chuyển nữa không?” Người trợ lý hỏi.
“Không còn, chỉ có những thứ này thôi.” Ngạn Sơ lắc đầu.
“Vậy chúng ta xuất phát bây giờ nhé?” Người trợ lý hỏi ý kiến Ngạn Sơ.
Cậu chủ nhà anh ta đã dặn, mọi việc đều phải theo yêu cầu của Ngạn Sơ, Ngạn Sơ nói gì thì làm nấy.
“Vâng, đợi tôi chào tạm biệt ba tôi rồi lên xe.” Ngạn Sơ nói xong liền chạy vào ôm Ngạn Cẩn.
“Ba, con đi đây. Con sẽ thường xuyên gọi điện về nhà.” Ngạn Sơ biết lần này rời đi, số lần về nhà có thể sẽ không còn nhiều như trước nữa, cậu sẽ dần ổn định cuộc sống ở thành phố.
Ngạn Cẩn vỗ vỗ lưng Ngạn Sơ: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bị thương. Sau này nếu có uất ức gì thì cứ nói với ba, ba sẽ đón con về nhà.”
Ngạn Sơ nghẹn ngào, nói khẽ: “Vâng… Ba cũng giữ gìn sức khỏe.”
Xe chạy trên đường núi, Ngạn Sơ mở cửa sổ nhìn bóng dáng phía sau dần nhỏ lại, khoảnh khắc này, nỗi chua xót và lưu luyến khi xa nhà càng thêm mãnh liệt.
Trong lòng Ngạn Sơ kiên định nghĩ, cậu nhất định phải tạo dựng được sự nghiệp ở thành phố, thực hiện những nguyện vọng mà trước đây cậu chưa từng dám nghĩ đến.
Vài giờ sau.
Ngạn Sơ trở về căn hộ bên bờ Thiên Tinh Hồ. Nơi này gần trung tâm thành phố, đi lại thuận tiện hơn so với biệt thự riêng của Vệ Đình Tiêu, lại còn gần phòng triển lãm của chú Mạnh nữa.
Tủ lạnh đầy ắp, rau củ, thịt gia cầm, trứng sữa đầy đủ, chắc là người giúp việc nhà họ Vệ đã đặc biệt đến chuẩn bị.
Tính toán thời gian, Vệ Đình Tiêu còn sáu tiếng nữa mới đến sân bay, cậu có thể chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước, đã hứa sẽ nấu một bữa ngon cho hắn.
Bận rộn cả buổi, Ngạn Sơ đã sơ chế xong các nguyên liệu, món nào cần hầm thì cũng đã cho vào nồi. Trên bếp, nồi đất đang ninh canh đã sôi liu riu, còn lại mấy món thường ngày thì đợi Vệ Đình Tiêu về rồi mới xào nấu.
Thấy thời gian cũng gần đến, Ngạn Sơ thay quần áo, ra sân bay chờ.
Đến hơn sáu giờ chiều, chuyến bay của Vệ Đình Tiêu vẫn chưa đến sân bay.
Bị hoãn sao?
Ngạn Sơ kiên nhẫn chờ thêm nửa tiếng, lại thử gọi điện, điện thoại của Vệ Đình Tiêu báo tắt máy.
Vẫn chưa đến sao…?
Thiếu niên đi đi lại lại trong sảnh “Đến” của sân bay, theo thời gian đến dự kiến hiển thị trên màn hình, chuyến bay của Vệ Đình Tiêu đáng lẽ đã đến rồi mới đúng.
Cậu nghĩ, dù sao hôm nay cũng sẽ gặp mặt, chờ thêm vài tiếng cũng chẳng sao.
Ngạn Sơ tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian trên điện thoại.
Đúng lúc này, thanh thông báo trên điện thoại hiện lên một vài tin tức.
[Tin nóng: Một máy bay của hãng F bay đến thành phố đột ngột mất liên lạc, trên máy bay có 214 người, trong đó có 132 người Hoa Quốc.]
[Máy bay dân dụng mang số hiệu FH4821 đã mất liên lạc với đài không lưu khi bay trên không phận nước E.]
[Nhiều người tận mắt chứng kiến quá trình máy bay rơi ở biên giới nước E.]
[Thông báo khẩn cấp: Chuyến bay FH4821 của hãng F từ thành phố P của nước F bay đến thành phố, đã bị rơi ở biên giới nước E.]
Chuyến bay của nước F…
Chuyến bay đến thành phố…
Nhìn thấy số hiệu chuyến bay giống hệt với số hiệu chuyến bay mà Vệ Đình Tiêu đã nói với cậu, khoảnh khắc này, tim Ngạn Sơ như ngừng đập.
Phản ứng đầu tiên của cậu là không tin.
Lúc đứng dậy từ ghế quá nhanh, Ngạn Sơ thấy hoa mắt, chóng mặt, nhưng cậu vẫn bất chấp chạy đến quầy phục vụ.
Lúc này, đã có rất nhiều người đứng ở đó, tất cả đều là người nhà của hành khách đang đợi chuyến bay này.
“Tin tức nói chuyến bay FH4821 bị rơi là sao? Anh nói đi! Nói cho tôi biết tại sao!” Một người đàn ông trung niên kích động hét lớn với nhân viên ở quầy phục vụ.
“Chú bình tĩnh lại đã, sự việc này hiện vẫn đang trong quá trình điều tra, vẫn chưa xác nhận, chú…”
“Xì! Video đã đăng lên mạng rồi! Con trai và con dâu tôi đều trên máy bay! Trả con trai tôi lại đây!” Mắt người đàn ông trung niên đỏ hoe, rõ ràng đã mất hết lý trí.
“Con gái tôi cũng trên máy bay! Nó đi du học ở nước F, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, sao lại xảy ra chuyện này chứ!” Một người phụ nữ bên cạnh run rẩy khóc lớn.
“Còn cả anh trai tôi nữa! Hu hu hu! Anh trai tôi nói sẽ mang đặc sản của nước F về cho tôi! Anh ấy… anh ấy sẽ không về nữa sao?” Một cô gái hơn hai mươi tuổi cũng suy sụp.
“Không! Không thể nào! Tôi phải đi tìm vợ tôi! Máy bay đâu? Bây giờ tôi phải đến đó xem sự thật ra sao!!” Một người đàn ông đập mạnh lên quầy phục vụ, tiếng động rất lớn.
Trong sảnh nhất thời trở nên ồn ào, người vây xem dần đông hơn. Có người nhận được tin từ người thân, bạn bè, nhìn về phía này với ánh mắt thương cảm, xót xa.
Cũng có những người không liên quan giơ điện thoại lên quay phim.
Ngạn Sơ đứng bên ngoài đám đông, cả người như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sự phẫn nộ và đau buồn xung quanh biến thành tiếng ù tai chói tai bên tai cậu, lúc rõ lúc mờ, hỗn loạn không rõ ràng.
Cậu run rẩy lấy điện thoại ra, gọi đi gọi lại cho Vệ Đình Tiêu.
Nghe máy đi…
Nghe máy đi!
Không thể nào, nhất định không phải như vậy!
Anh đã nói sẽ về đúng giờ ăn cơm em nấu, anh không thể nuốt lời!
Chắc chắn là tin tức nhầm rồi, em sẽ chờ thêm, chờ thêm vài tiếng, hoặc chờ cả đêm.
Ngày mai anh sẽ về nhà, đúng không?
Vệ Đình Tiêu… Anh…
Đừng im lặng thế…
Khi giọt nước mắt to lớn rơi xuống màn hình điện thoại, Ngạn Sơ mới phát hiện mình đã nước mắt lưng tròng từ lúc nào.
Cậu không gọi được cho Vệ Đình Tiêu, lại gọi cho La Huy, gọi cho Tiểu Lâm.
Cứ lặp đi lặp lại những thao tác máy móc, mỗi cuộc gọi đều báo tắt máy.
Tay Ngạn Sơ ôm điện thoại run lên càng dữ dội.
Lúc này, một vị lãnh đạo sân bay đến giữa đám đông đang ồn ào. Ngạn Sơ đứng không quá gần, không nghe rõ những gì ông ta nói, chỉ thấy vị lãnh đạo đó cởi mũ, vẻ mặt bất lực và đau buồn.
Không, cậu không muốn nghe những lời không hay!
Ngạn Sơ lảo đảo lùi về phía sau, cuối cùng quay người chạy ra ngoài.
Lúc đến, trời còn sáng, bây giờ bên ngoài trời đã tối sầm, lại còn mưa nhỏ nữa.
Ra ngoài, Ngạn Sơ bị cái lạnh làm rùng mình.
Mùa đông của thành phố lại sắp đến rồi.
Lúc Vệ Đình Tiêu đi thành phố còn chưa lạnh, vậy mà mới một tháng đã trở nên lạnh lẽo như thế này.
Hôm nay ra ngoài, Ngạn Sơ không mặc nhiều áo quần, nghĩ rằng đón được người rồi sẽ lập tức về nhà ăn cơm nóng nên áo khoác dày cũng không mang theo.
Mưa rơi trên mặt ướt sũng, không phân biệt được là nước mưa hay nước mắt.
Thời tiết trở lạnh khiến lòng Ngạn Sơ bình tĩnh lại.
Cậu tắt tất cả thông báo tin nhắn, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào màn hình cuộc gọi đến.
Cậu chỉ cần chờ một cuộc gọi, còn những chuyện khác, cậu không muốn nghĩ nữa.
Ngạn Sơ cứ ngồi xổm ở cửa sân bay, ánh mắt trống rỗng, người ngoài qua lại bên cạnh cậu, cậu cũng không hề hay biết.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cậu vội vàng nghe máy mà không kịp nhìn tên, “Alo, Vệ Đình Tiêu, anh…”
“Tiểu Sơ, là bác đây.” Giọng của Ứng Nguyệt Như truyền đến, hình như cũng hơi nghẹn ngào.
“Bác gái.” Ngạn Sơ lẩm bẩm, tâm trạng lại chìm vào hoang mang.
“Con đang ở sân bay đúng không? Bên ngoài đang mưa, bác bảo người đến đón con nhé.”
“Không cần đâu ạ, con vẫn còn chờ anh Đình Tiêu, anh ấy vẫn chưa đến. Con đã nói sẽ đến đón anh ấy mà, nếu không thấy con, chắc chắn anh ấy sẽ rất buồn, con…”
“Tiểu Sơ.” Ứng Nguyệt Như cắt ngang lời nói gấp gáp của Ngạn Sơ, “Vậy bác qua đó đợi cùng con, được không?”
“Không cần đâu ạ, bác gái, muộn thế này rồi, con ở một mình được.” Ngạn Sơ nghe thấy Ứng Nguyệt Như cũng muốn đến thì hoảng hốt.
Thật ra trong lòng cậu rất rõ ràng, hôm nay có lẽ có đợi thế nào cũng không đợi được, là cậu ngốc nghếch, là cậu không muốn tin, bây giờ bác gái hẳn là còn đau lòng hơn cậu, mà cậu còn muốn bác gái đội mưa đến đây.
Ngạn Sơ không đành lòng, lại nhắc lại một lần nữa: “Bác thật sự… thật sự đừng đến đây.”
Như là cố ý an ủi đối phương, cậu nói tiếp: “Một lát nữa con tự về, bác đừng lo.”
Làm sao Ứng Nguyệt Như không cảm nhận được cảm xúc bất thường của Ngạn Sơ lúc này.
Khi nhìn thấy tin tức đó, bà cũng nghẹt thở.
Bà cũng giống như Ngạn Sơ, đã cố gắng liên lạc với Vệ Đình Tiêu và người quản lý, trợ lý bên cạnh hắn, không ngoại lệ, tất cả đều không liên lạc được.
Biết hôm nay Ngạn Sơ sẽ đến sân bay đón người, nghĩ đến cảnh cậu bé một mình ở sân bay hoang mang, bất lực, Ứng Nguyệt Như không khỏi đau lòng.
Khi gọi điện cho Ngạn Sơ, thật ra bà đã lên đường rồi, bây giờ bên cạnh Ngạn Sơ cần có người ở cùng.
Vệ Thừa Lễ vẫn đang gọi điện thoại hỏi han bạn bè ở nước F về tình hình của hãng hàng không, thậm chí còn lập tức cử người đến hiện trường vụ tai nạn máy bay để tìm hiểu.
Mọi người đều không dám tin vào sự thật này.
Bây giờ vô số manh mối đều chỉ ra một điểm: Vệ Đình Tiêu có thể đã gặp chuyện không may.
Nhưng không ai muốn dễ dàng từ bỏ.
Nhỡ đâu sau này có chuyển biến thì sao?
Nhưng nếu Vệ Đình Tiêu không có mặt trên chuyến bay gặp nạn, thì tại sao ngay cả những nhân viên đi công tác cùng cũng tắt máy?
Chuyện này càng nghĩ càng khiến người ta hoang mang, ngay cả Ứng Nguyệt Như đã trải qua bao sóng gió cũng không nắm chắc.
Nhưng bà vẫn giữ một tia hy vọng, cảm thấy con trai mình tuy lúc đóng phim thường xuyên bị thương nhưng vận may giữa lúc sinh tử lại không tệ.
Nếu vận may không tốt thì sao có thể tìm được một người vợ thần tiên như Ngạn Sơ chứ?
…
Sáu tiếng trước.
Nước F. Trong một cửa hàng trang sức nổi tiếng.
Vệ Đình Tiêu cùng người quản lý La Huy, trợ lý Tiểu Lâm và một nhóm người dân vô tội ngồi xổm ở góc tường, ôm đầu.
Hôm nay đúng là hắn không xem ngày tốt.
Ban đầu hắn đã đặt một cặp nhẫn ở cửa hàng này, đáng lẽ chiều hôm qua đã lấy được nhưng cửa hàng lại trì hoãn thời gian giao hàng.
Những việc này đáng lẽ hắn không cần tự mình làm, nhưng bản vẽ nhẫn là do tự tay hắn phác thảo rồi giao cho nhà thiết kế nổi tiếng của cửa hàng này chỉnh sửa, hoàn thiện, trước sau mất rất nhiều thời gian.
Chuyện này đã được hắn sắp xếp từ trước khi xuất ngoại, bây giờ đồ đã làm xong, hắn rất vui, muốn lấy được ngay, xem thành phẩm ra sao.
Đây là món quà hắn muốn tặng Ngạn Sơ, hắn không muốn giao cho người khác làm.
Ngoài lý do đó, quy định của cửa hàng này cũng rất cứng nhắc, bắt buộc phải đến tận nơi để xác nhận thông tin khách hàng rồi mới được lấy hàng.
Nhưng thời gian hàng đến lại trùng với lúc hắn phải lên máy bay.
Vệ Đình Tiêu rất khó xử, La Huy nói không sao, đổi vé là được.
Vệ Đình Tiêu do dự một hồi, hắn nghe theo lời La Huy, sau đó nhắn tin WeChat cho Ngạn Sơ, nói với cậu chuyến bay đã đổi vé, thời gian đến sẽ bị lùi lại ba tiếng.
Hắn vội vàng đi lấy cặp nhẫn đã đặt, tâm trạng rất nóng lòng, không hề để ý tin nhắn đã gửi đi sau khi chuyển tiếp vài lần lại biến thành dấu chấm than.
Đến cửa hàng xác nhận thông tin, sau khi nhận được nhẫn, Vệ Đình Tiêu rất hài lòng, còn chụp ảnh hỏi La Huy và Tiểu Lâm: “Đẹp không? Cậu nói xem cậu ấy có thích không?”
“Rất đẹp ạ! Anh Tiêu! Chị dâu chắc chắn sẽ thích!” Tiểu Lâm rất nịnh nọt.
La Huy cũng gật đầu: “Cũng không uổng công đến một chuyến. Thương hiệu này cũng khá nổi tiếng trong ngành trang sức quốc tế, chỉ là thương hiệu và nhà thiết kế hơi lập dị, nếu họ chịu gửi thẳng về nước thì tốt biết mấy.”
Vệ Đình Tiêu: “Thôi, tự mình xác nhận một chút cũng tốt. Tôi đã thử chiếc của tôi rồi, vừa khít luôn. Ngón tay của Ngạn Ngạn nhỏ hơn ngón tay tôi một vòng, cỡ bằng ngón út của tôi, chắc cũng đeo vừa.”
Hắn vừa dứt lời, chuyện nguy hiểm liền xảy ra.
Một đám người bịt mặt xông vào, cầm vũ khí xả súng vào tủ trưng bày hàng.
Vệ Đình Tiêu phản ứng nhanh nhạy, theo bản năng kéo hai người sau lưng xuống đất nằm sấp.
Hắn biết tình hình an ninh ở nước ngoài không tốt nhưng không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, không đóng phim mà lại gặp phải tình huống trong phim, đây là đùa à?
Bọn chúng hình như đã lên kế hoạch từ trước, chắc đã xem xét địa điểm nhiều lần, biết rõ từng lối thoát hiểm trong cửa hàng.
Trong lúc mọi người la hét, tên canh cửa đã hạ rèm cửa xuống.
Dù Vệ Đình Tiêu có giỏi võ đến đâu cũng không thể chống lại một đám cướp có súng.
Điện thoại của họ cũng bị bọn cướp lục soát lấy đi vào lúc này.
Tất cả mọi người đều phải ngồi xổm, ôm đầu, kẻ nào dám chống lại, thi thể đã nguội lạnh phân nửa rồi…
Vệ Đình Tiêu cau mày, im lặng: “…”
La Huy và Tiểu Lâm sợ chết khiếp: “…”
Chết… Chết ở đây ư?