#Đám cưới thế kỷ lãng mạn tuyệt trần của Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ#
#Vệ ảnh đế tiết lộ con là do anh và Ngạn Sơ sinh ra#
#Nam giới sinh con đã có nhiều trường hợp ở trong nước#
#Cặp song sinh siêu đáng yêu#
Các hashtag như mảnh vỡ bay khắp nơi, suýt làm sập server của vài nền tảng, các lập trình viên phải thức trắng đêm tăng ca.
Dân hóng hớt mất ngủ cả đêm.
[Đang nằm trên giường lướt điện thoại, điện thoại rơi thẳng vào mặt. (Đừng bắt chước)]
[Tôi dụi mắt mấy lần, xem lại video, phát hiện không phải đang quay phim thần tượng.]
[Vệ ảnh đế lần này thắng lớn rồi, thắng lớn rồi.]
[Đám cưới này trực tiếp phong thần trong giới giải trí.]
[Vậy ra lý do tạm dừng hoạt động là vì cái này à? Tôi mới phản ứng kịp, trời!]
[Aaaaaaaaaa hồi đó tôi viết đồng nhân văn, viết về chuyện hai người họ sinh con đấy! Tiểu thuyết phản ánh hiện thực?]
[Tôi cũng vậy! Câu “dừng công việc để đi chăm đẻ” rất khiến người ta liên tưởng lung tung, tôi là một người đọc truyện ngược, ngửi thấy mùi liền đến.]
[Vậy ra thật sự là Ngạn Sơ sinh sao? Chả trách dạo đó cậu ấy hầu như không livestream, sau đó còn ngừng hẳn một thời gian dài.]
[Ai ngờ cặp đôi này thật sự đi tạo ra em bé nhỏ chứ?]
[Vệ Đình Tiêu, đồ quỷ nhỏ, bây giờ khóe miệng chắc nhếch lên tận thái dương hệ rồi nhỉ!]
Vì đám cưới có sự xuất hiện của hai bé, ngay sau đó có tài khoản marketing bắt đầu tung tin đồn, nói Ngạn Sơ chưa cưới đã có thai, Vệ Đình Tiêu bất đắc dĩ mới cưới cậu, thực chất hai người chỉ đang diễn vai vợ chồng ân ái, hôn nhân trong giới giải trí hào môn, nào có tình yêu lãng mạn gì chứ?
Bên dưới một đống người mắng chửi.
[Anh ở nhà Vệ ảnh đế lắp camera à? Không có bằng chứng thì ngậm miệng lại đi!]
[Muốn ké fame thì nói thẳng, tài khoản marketing rác rưởi! Cút xéo!]
[Có phải tình yêu thật hay không anh cũng hiểu à? Người ta một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ, anh ở đây ác ý suy đoán làm gì?]
[Report rồi report rồi.]
[Không phải chứ, tung tin đồn kiểu này có cần thiết không? Dân mạng không mù, Vệ Đình Tiêu có thể vì chăm sóc Ngạn Sơ mà tạm dừng hoạt động, điểm này đã có thể vượt mặt vô số người rồi nhé.]
[Vệ Đình Tiêu trong đám cưới còn khóc, ánh mắt nhìn Ngạn Sơ không giống giả, nếu tất cả đều là diễn xuất, tôi chỉ có thể bái phục.]
Ngay sau đó, chưa đầy nửa tiếng, mấy tài khoản marketing này đã bị vả mặt.
Studio của Vệ Đình Tiêu trực tiếp đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn của hai người, ngày tháng hiển thị trên đó không phải thời gian gần đây, mà là một năm trước khi Vệ Đình Tiêu công khai chuyện tình cảm.
[Woa, hai người họ đăng ký sớm vậy à, để tôi xem… đã kết hôn hơn một năm rồi!]
[Vậy ra lúc công khai yêu đương, thực chất đã kết hôn.]
[Suy ra theo đó, thời gian họ yêu nhau phải sớm hơn một chút.]
[Còn gì mà chúng ta không biết nữa không? Tung ra hết đi!]
[Tài khoản marketing mau xóa tài khoản chạy trốn đi, Vệ Đình Tiêu dẫn theo đội ngũ luật sư cầm đao 40 mét đang trên đường đuổi tới kìa.]
[Nhà người ta vợ chồng đàng hoàng kết hôn, mang thai, sinh con, tài khoản marketing thật độc ác!]
[Đây chính là tình yêu thần tiên trong mơ của tôi, má ơi!]
[Thật sự rất khâm phục Ngạn Sơ, sinh con xong mà vóc dáng vẫn giữ được tốt như vậy, hơn nữa sự nghiệp còn đạt đến đỉnh cao mà tôi không dám tưởng tượng.]
[Ngạn bảo còn được cả Offical điểm danh khen ngợi, còn lên cả đài truyền hình quốc gia, tác phẩm còn được trưng bày trong bảo tàng nghệ thuật truyền thống quốc gia đó!]
[Nghĩ mà xem, hai đứa con của cặp đôi này gen phải mạnh cỡ nào?]
Mạng xã hội dậy sóng, nhưng người trong cuộc chẳng buồn quan tâm.
Đêm tân hôn, tình yêu của hai người nảy nở mãnh liệt, linh hồn như hòa làm một, dung hòa vào sinh mệnh của nhau.
Mồ hôi rơi trên giường, trên thảm, trong bồn tắm, cứ thế lặp đi lặp lại.
Xô đẩy và rung lắc, run rẩy và cuộn trào, hai chân gần như không chạm đất.
Họ tỉ mỉ như đang giã thuốc, chày giã lúc đầu nặng nề giã vào cối, nghiền nát, hòa tan, chờ đến khi thuốc thành bột vụn, liền bắt đầu nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ ép chặt, cho đến khi ép ra hết nước thuốc, bột thuốc nhão nhoẹt, mới có thể giã ra hiệu quả tốt nhất.
Vị thuốc mang tên tình yêu này được giã suốt cả đêm, đến khi trời sáng mới dừng lại.
Vệ Đình Tiêu vẻ mặt thỏa mãn, Ngạn Sơ hai má ửng hồng, nhắm mắt, hai người ôm nhau ngủ.
(Vcc H giã thuốc =)))
Các bé được Ứng Nguyệt Như, Vệ Thừa Lễ, Ngạn Cẩn, Mạnh Phó Thanh thay phiên nhau chăm sóc.
Các bé ở Khê Vân Loan vài ngày, lại đến Lạc Thủy Hiên vài ngày, cũng chơi đùa rất vui vẻ, nhanh chóng quên mất hai người ba đã rời đi.
Đảo M, phong cảnh biển xinh đẹp thu hút khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đến tham quan.
Ngày đầu tiên đến đây, Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ nghỉ ngơi thoải mái tại khách sạn ven biển đã đặt trước.
Sau khi khôi phục tinh thần, Vệ Đình Tiêu dẫn cậu đi ăn đặc sản địa phương tại một nhà hàng kính trong suốt có thể nhìn thấy biển.
Cảm giác thư thái đã lâu không có lại quay về.
“Nói thật, không có mấy đứa nhỏ bên cạnh, thật sự thoải mái hơn hẳn.” Vệ Đình Tiêu cảm khái nói.
“Chúng ta đây đang là….. như trên mạng nói… định buông thả bản thân sao?” Ngạn Sơ uống một ngụm nước giải khát, nói.
“Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật đàng hoàng mà.” Vệ Đình Tiêu phản bác và chỉnh lại, “Em xem, sau khi lĩnh chứng chúng ta vẫn chưa cùng nhau ra ngoài chơi đàng hoàng.”
“Ừm, đúng là vậy, cũng khá mới mẻ.” Ngạn Sơ không phủ nhận sự vui vẻ và hạnh phúc của mình.
Vệ Đình Tiêu nắm chặt tay Ngạn Sơ, mười ngón đan vào nhau, “Sau này, em sẽ luôn ở bên anh, đúng không?”
Ngạn Sơ nắm lại tay Vệ Đình Tiêu, “Đương nhiên rồi, anh đi đâu em đi đó, thế giới này rộng lớn, có rất nhiều nơi đáng để chiêm ngưỡng.”
Đây là điều mà trước kia ở Đại Quân triều không thể cảm nhận được, cậu không còn là chàng ca nhỉ suốt ngày chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ thêu thùa nữa, cậu đã bước vào vòng xoáy thời gian, vượt ra khỏi ranh giới không gian.
Cậu đã vượt qua tất cả, đến đây bắt đầu lại cuộc đời, gặp gỡ và yêu thương người đàn ông bên cạnh.
Từ nay về sau sẽ cùng nhau sống trọn đời.
Trong nhà hàng, tiếng đàn vĩ cầm du dương vang lên, người nghệ sĩ say mê kéo bản “Gavotte”, không khí trở nên vui tươi và lãng mạn.
Nghe tiếng nhạc du dương, thưởng thức món ăn ngon, tâm trạng thoải mái và thư giãn.
“Nhanh lên nhanh lên, màn trình diễn pháo hoa sắp bắt đầu rồi, anh có thể ăn nhanh hơn không?” Ở bàn bên cạnh, cô gái trong một cặp đôi trẻ đang giục chàng trai vẫn đang ngấu nghiến.
“Biết rồi, em đừng giục, xem pháo hoa cũng phải no bụng đã chứ, em yêu không đói à?” Chàng trai bất lực xua tay.
“Anh còn nói nhảm nữa thì em tự đi một mình đấy.” Cô gái giả vờ giận dỗi.
Chàng trai vội vàng dỗ dành: “Được rồi được rồi, chúng ta đi, chúng ta đi ngay đây, không để lỡ nữa được chưa?”
Cô gái bỗng nhiên cười, kéo tay chàng trai, “Đi đi đi!”
Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ chứng kiến cảnh tượng này.
Vệ Đình Tiêu nghiêng đầu hỏi: “Muốn đi xem pháo hoa không? Nếu em mệt thì chúng ta về khách sạn luôn.”
“Đã đến rồi thì đi xem đi, em không mệt lắm.” Ngạn Sơ nói.
“Được, em ăn no chưa?” Vệ Đình Tiêu nhìn miếng bít tết chưa ăn hết trong đĩa của Ngạn Sơ, hỏi.
“Ừm, anh gọi nhiều quá, em ăn no rồi.” Ngạn Sơ xoa bụng.
“Phần còn lại đưa hết cho anh, anh xử lý nốt.” Vệ Đình Tiêu không hề chê bai, trực tiếp bê đĩa Ngạn Sơ ăn còn thừa lại bắt đầu “dọn dẹp”.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa tối, Vệ Đình Tiêu đi thanh toán, lúc rời đi còn boa thêm cho họ.
Nhân viên phục vụ trở nên nhiệt tình hơn với Vệ Đình Tiêu, “Tạm biệt quý khách, hẹn gặp lại.”
Vệ Đình Tiêu nắm tay Ngạn Sơ, thong thả bước về phía bãi biển.
Đi chưa được một trăm mét, một điểm sáng từ mặt đất “vút” lên trời, rồi “bùm” một tiếng nổ tung.
Sự yên tĩnh của màn đêm bị phá vỡ, càng ngày càng nhiều điểm sáng bay về phía bóng tối, thắp sáng màn đêm.
Cây cối và mặt nước xung quanh được phản chiếu rực rỡ.
Từng tia lửa bắn ra tứ phía, giống như những bông bồ công anh bay lượn.
Đôi mắt Ngạn Sơ long lanh như lưu ly, ánh sáng trên khuôn mặt lúc sáng lúc tối, “Đẹp quá…”
“Ừm, không uổng công đến đây chứ?” Vệ Đình Tiêu tiếp tục dắt tay Ngạn Sơ đi về phía trước.
“Không uổng công.” Ngạn Sơ hào hứng gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu quay phim, “Em phải ghi lại, về nhà lúc nào rảnh em sẽ thêu những khoảnh khắc đẹp nhất lên vải.”
“Được đấy.”
Ngạn Sơ quay bầu trời, Vệ Đình Tiêu thì quay Ngạn Sơ dưới màn pháo hoa, người trong ống kính, hòa vào cảnh sắc cũng trở thành một khung cảnh tươi đẹp.
Đi đến chỗ bắn pháo hoa, phía trước đã vây kín người.
Ở giữa có người cầm pháo bông đang nhảy điệu múa dân tộc địa phương, trang phục đẹp mắt, âm nhạc vui tươi, cộng thêm pháo hoa lấp lánh, hình ảnh rất đẹp, không khí cũng rất sôi nổi.
Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ đến muộn, bị chặn ở lớp ngoài cùng.
Ngạn Sơ cố gắng nhón chân cũng chỉ nhìn thấy một chút xíu ở trên.
Lúc này, Vệ Đình Tiêu đột nhiên ngồi xổm xuống, “Ngạn Ngạn.”
Hắn gọi Ngạn Sơ một tiếng.
“Hửm?” Ngạn Sơ nghi hoặc cúi đầu, “Anh làm gì vậy…”
Vệ Đình Tiêu nói thẳng: “Em lên đây.”
“Hả?”
“Ngồi lên cổ anh.”
“Không được, sẽ đè hỏng anh mất.” Ngạn Sơ lắc đầu.
Vệ Đình Tiêu bật cười: “Không đâu, cân nặng này với anh không là gì cả, đừng coi thường chồng của em chứ.”
Ngạn Sơ mặt hơi đỏ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Vệ Đình Tiêu.
Cậu ngồi lên, hai tay vịn đầu hắn.
“Ngồi chắc chưa?”
“Ừm…”
“Anh đứng dậy nhé?”
Dứt lời, Vệ Đình Tiêu chậm rãi đứng dậy, thẳng người.
Tầm nhìn của Ngạn Sơ đột nhiên cao lên, trước mắt được pháo hoa chiếu sáng rực rỡ.
Cậu cười vui vẻ: “Thấy rồi.”
Vệ Đình Tiêu cưng chiều ngẩng lên: “Anh không thấy, nên phải nhờ em quay lại giúp anh.”
“Được, giao cho em, không vấn đề gì.” Ngạn Sơ làm nhiếp ảnh gia, ghi lại màn trình diễn pháo hoa tiếp theo.
Bên cạnh có người thấy hành động của Vệ Đình Tiêu, cũng bắt đầu bảo người yêu mình làm theo.
“Không được không được, cổ anh sẽ gãy mất.” Chàng trai lắc đầu lia lịa.
“Nhà người ta cõng còn là con trai đấy, anh còn không cõng nổi em sao?”
“Ôi, em yêu à, tha cho anh đi, anh vốn đã chưa ăn no, giờ còn bắt anh làm việc nặng nhọc thế này, anh sẽ mệt chết mất.”
Cô gái tức giận, cuối cùng bỏ đi thẳng.
Ngạn Sơ cảm thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, bỗng hơi ngại ngùng, “Cho em xuống đi, em quay xong rồi.”
Vệ Đình Tiêu không chịu, đắc ý nói: “Chồng của em rất khỏe, anh không mệt chút nào, còn có thể cõng em đi bộ về khách sạn nữa đấy.”
Ngạn Sơ bối rối nói, đưa tay véo má Vệ Đình Tiêu, “Đừng náo nữa, mau cho em xuống, anh không mệt, em mệt được chưa?”
Vệ Đình Tiêu trêu đùa một lúc, thấy vợ sắp giận, vội vàng đặt cậu xuống, “Em mệt rồi à? Vậy chúng ta về khách sạn ngủ thôi.”
Từ “ngủ” được nói ra đặc biệt mờ ám.