Từ bờ đến đảo, khách phải di chuyển bằng những chiếc thuyền nhỏ màu trắng. Thành thuyền được trang trí bằng một vòng hoa hồng và trắng xen kẽ. Bước lên bờ, con đường được hai hàng hoa cẩm tú cầu xanh dẫn lối thẳng đến trung tâm lễ đường. Đó là một khoảng đất rộng bằng năm sân bóng đá, phía xa là một rừng thông xanh. Trên phông nền sân khấu, những quả bóng bay xanh trắng kết thành hình ảnh hai người, bên dưới là chữ cái đầu tiên trong tên của họ.
Bàn tiệc ngọt dài 50 mét chào đón khách mời, ghế ngồi được chia thành sáu khu vực. Tổ chức hôn lễ này, Vệ Đình Tiêu không hề có ý định giữ kín. Hắn mời các phương tiện truyền thông uy tín, một số đối tác kinh doanh và cả những người bạn trong giới giải trí.
Ngày cưới, flycam quay phim bay lượn trên đảo.
Trong phòng chờ, Lạc Tu chỉnh lại bộ vest phù rể trước gương, miệng hỏi: “Vệ Đình Tiêu đâu rồi? Lại đi vệ sinh nữa à?”
Tiểu Lâm lắp bắp: “Hình…hình như là vậy…”
“Hắn chạy bao nhiêu lần rồi? Căng thẳng thế sao?” Lạc Tu không hiểu nổi.
Thẩm Hạc Tri kéo tay áo, chỉnh lại chiếc nơ đen ở cổ áo: “Hắn nói với tôi tối qua mất ngủ, chỉ ngủ được hai tiếng đã dậy.”
“Á? Phụt.” Lạc Tu bật cười, “Vậy thì phải để chuyên viên trang điểm che quầng thâm cho hắn kỹ càng rồi.”
Tiểu Lâm nhìn mình trong gương, lo lắng: “Hình như em cũng có quầng thâm.” Thực ra, hôm qua cậu cũng hơi mất ngủ. Làm phù rể cho anh Tiêu, trước mặt bao nhiêu khách khứa và giới truyền thông… một người hướng nội như cậu hít một hơi thật sâu.
Một bàn tay đặt lên vai cậu an ủi: “Không sao, trông em vẫn ổn mà, bộ này mặc vào cũng đẹp trai lắm.”
“Thật…thật sao?” Tiểu Lâm mặt hơi đỏ, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, “bác sĩ Thẩm, hôm nay anh… anh cũng rất đẹp trai.”
Khóe môi Thẩm Hạc Tri khẽ nhếch lên: “Trước đây anh không đẹp trai sao?”
Tiểu Lâm vội vàng đáp: “Cũng… cũng đẹp trai!”
“Này, hai người đừng có khen nhau nữa, cũng khen tôi một câu đi, tôi không đẹp trai à?” Lạc Tu tự luyến ưỡn ngực.
Vệ Đình Tiêu vừa đến cửa nghe được câu này liền khịt mũi: “Cậu đóng phim thần tượng nhiều quá rồi à? Làm màu ghê thế?”
“Ai giống như cậu không biết ngượng vậy hả? Hử? Đình Tiền Hoa Khai.” Lạc Tu nhướng mày.
Vệ Đình Tiêu: “…” Nhịn nào, hôm nay hắn là nhân vật chính, không được tức giận.
“Vệ tiên sinh, mọi thứ đã sẵn sàng, có thể vào lễ đường rồi ạ.” Bên ngoài có người gọi.
“Ừm, sẵn sàng rồi, đi thôi.” Vệ Đình Tiêu nhìn ba vị phù rể, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
Ở phòng trang điểm bên kia, Ngạn Sơ cũng vừa bước ra, thấy Vệ Đình Tiêu cậu mỉm cười dịu dàng với hắn.
Nhìn Ngạn Sơ trong bộ lễ phục màu trắng bước tới, Vệ Đình Tiêu cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp, giống như có một mũi tên vô hình bắn trúng tim hắn.
Hôm nay, tóc mái của Ngạn Sơ được vuốt gọn gàng, lộ ra vầng trán sáng khiến ngũ quan càng thêm rõ nét và nổi bật. Giờ đây cậu mang một vẻ trưởng thành, trải qua bao nhiêu chuyện lại có được thành tựu như hiện tại, khí chất cả người càng thêm phi phàm, xuất chúng.
“Vệ tiền bối nhìn Tiểu Ngạn Tử ăn mặc như vậy đến ngẩn người luôn rồi, hehehe.” Phía sau Ngạn Sơ, Vưu Kỳ cười trộm.
“Cảm thấy tiền bối Vệ khá căng thẳng.” Tống Thức An nói.
“Dù sao cũng là ngày trọng đại như vậy, nghe nói hiện trường có cả truyền thông trực tiếp.” Dụ Thần Chu nói.
“Quan Sóc đâu?” Vưu Kỳ hỏi.
“Đi tìm anh trai cậu ấy, hình như cả nhà họ đều đến rồi.” Dụ Thần Chu đáp.
“Suýt nữa quên cậu ấy cũng là một cậu ấm nhà giàu, chậc chậc, đời này em chưa từng tham dự một đám cưới hoành tráng như vậy, đây là lần đầu tiên, may mà quen biết Tiểu Ngạn Tử, nếu không đâu có cơ hội này.” Vưu Kỳ bĩu môi nói.
Tống Thức An cười: “Chứng tỏ nhóm chúng ta cũng có giá trị lắm chứ.”
Nhóm nhạc SAP với tư cách là bạn bè của Ngạn Sơ, để phù hợp với trang phục màu đen của phù rể, họ đều mặc đồ màu trắng. Bố mẹ hai bên cũng đã đến. Ngạn Cẩn không quen mặc đồ vest, vừa mặc vào người đã thấy lạ lẫm, phải mất một lúc mới thích nghi được. Ông cảm thấy cả người bị gò bó, tay áo và cổ áo rất chật. Mạnh Phó Thanh đi bên cạnh, biết ông không quen, nhỏ giọng hỏi: “Hay là em cởi áo khoác ra trước?”
Ngạn Cẩn lắc đầu: “Không sao, trong trường hợp này làm sao em có thể tùy tiện cởi đồ được?”
Mạnh Phó Thanh nắm tay Ngạn Cẩn: “Không ngờ có ngày được chứng kiến cảnh con trai tổ chức đám cưới.” Trước đây, chuyện Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu đăng ký kết hôn ông đã bỏ lỡ. Lúc đó ông và Ngạn Sơ vẫn chưa nhận nhau, trong lòng chỉ thấy tiếc nuối. Nếu như trước đây vẫn không biết Ngạn Sơ là con trai mình, có lẽ đám cưới này ông cũng không có cơ hội tham dự. Hiện tại, mọi thứ đều vừa vặn.
Trước khi lên sân khấu, Vệ Đình Tiêu đến trước mặt bố mẹ hỏi: “Bọn trẻ đang ở cùng ai ạ?”
“Ba đã bảo người giúp việc bế các cháu vào phòng nhỏ rồi.”
“Vâng, có người trông nom là tốt rồi…” Vệ Đình Tiêu cảm thấy mình đang cố tìm chuyện để nói.
Ứng Nguyệt Như thấy hắn căng thẳng, mỉm cười vỗ lưng hắn: “Hai đứa đã có con rồi, còn lo lắng gì nữa? Lát nữa lên sân khấu thì nhìn thẳng, đừng nhìn lung tung.”
Vệ Đình Tiêu: “Mẹ đừng nói con như kiểu không đáng tin cậy vậy.”
Vệ Đình Tiêu chỉ cảm thấy tất cả những điều này thật khó tin. Hơn hai năm trước, hắn chưa hề có ý định yêu đương. Rồi sau đó gặp được Ngạn Sơ, mọi chuyện cứ thế phát triển không thể kiểm soát. Yêu đương, kết hôn, sinh con, tất cả cứ như ngồi tên lửa, diễn ra một cách tự nhiên, theo đúng trình tự.
Hôm nay, đứng trong lễ đường, Vệ Đình Tiêu hồi tưởng lại mọi chuyện đã qua. Giờ đây hắn có thể kiên định nói với cả thế giới rằng hắn sẽ mãi mãi yêu cậu trai thêu thùa của hắn, đến chết không phai.
Sau khi khách mời đến đông đủ, hôn lễ bắt đầu trong tiếng nhạc du dương. Lễ cưới của họ không có quá nhiều nghi thức rườm rà, hai người cùng nhau tay trong tay bước trên con đường trải đầy cánh hoa, đứng trước mặt người chủ hôn.
Sau khi người chủ hôn nói lời khai mạc, yêu cầu hai người quay mặt vào nhau. Tiếp theo là phần tuyên thệ quen thuộc trong hôn lễ.
— Từ nay về sau, dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu sang hay nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu thương, trân trọng lẫn nhau, cho đến khi cái chết chia lìa.
Cả hai đều trả lời: “Tôi đồng ý.”
Người chủ hôn nói: “Mời hai người trao nhẫn.”
Vệ Đình Tiêu nắm lấy bàn tay thon dài đẹp đẽ của Ngạn Sơ, đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sao lên ngón áp út của cậu. Ngạn Sơ cũng cầm nhẫn lên giúp Vệ Đình Tiêu đeo.
Nhưng khi cậu ngẩng lên, lại thấy người đàn ông trước mặt mình rưng rưng nước mắt. Ngạn Sơ khựng lại một giây, rồi tiếp tục đẩy nhẫn vào ngón tay của Vệ Đình Tiêu.
Tên này… tối qua còn thề sống thề chết rằng mình sẽ không khóc cơ mà.
Hắn làm vậy Ngạn Sơ cũng thấy mắt mình cay cay.
Như biết được suy nghĩ của Ngạn Sơ, Vệ Đình Tiêu cứng đầu nói: “Hôm nay gió trên đảo lớn quá.”
“Ừ ừ, anh chỉ là bị cát bay vào mắt thôi.” Ngạn Sơ bật cười bất lực.
“Ngạn Ngạn, hôm nay em đẹp lắm.” Vệ Đình Tiêu cuối cùng cũng nói ra được câu mà hắn đã kìm nén bấy lâu.
“Anh cũng rất đẹp trai.” Ngạn Sơ nhìn thẳng vào mắt Vệ Đình Tiêu, đột nhiên gọi, “Phu quân.”
Vệ Đình Tiêu sững người, sau đó nắm tay Ngạn Sơ, đặt lên môi mình một nụ hôn trân trọng.
Phải nói rằng cách gọi văn vẻ của Ngạn Sơ càng khiến tim hắn đập nhanh hơn. Nếu như ở thời cổ đại, người đứng trước mặt chắc chắn là một công tử nho nhã ôn nhu như ngọc. Vệ Đình Tiêu tưởng tượng ra cảnh tượng đó, chỉ thấy Ngạn Sơ càng đẹp hơn.
Sau khi trao nhẫn xong, người chủ hôn nói: “Chú rể có thể hôn bạn đời của mình rồi.”
Cảm xúc dồn nén của Vệ Đình Tiêu như vỡ òa, hắn ôm lấy người trước mặt, cúi xuống hôn lên môi cậu.
Đoàng! Đoàng! Hai bên sân khấu, pháo hoa được kích hoạt, những cánh hoa rơi xuống như mưa, bao phủ hai người trong một biển hồng. Ở phía xa, trên bầu trời cũng nổ tung pháo hoa đủ màu sắc. Flycam bay một vòng rồi dừng lại ở vị trí gần hai người nhất, quay 360 độ từ trên xuống dưới. Và đúng lúc này, một quả bóng lăn tới, theo sau là một bóng dáng nhỏ xíu đang loạng choạng bước đi.
“ha ha ha ha… Ợ.” Niên Niên vừa cười vừa đi, đi được nửa đường thì ngã, nấc lên một cái.
Thấy đi bộ quá phiền phức, bé con liền bò tới.
Vị khách nhỏ bất ngờ này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ống kính máy quay cũng lia theo bé. Cậu nhóc mới tám tháng tuổi vậy mà đã biết đi vài bước, tuy còn chưa vững nhưng vẫn rất dũng cảm đứng dậy.
Bé con tò mò ngẩng đầu nhìn máy bay không người lái, mỉm cười ngọt ngào với hai người ba trên sân khấu: “Ba ba, bay bay~”
Phía sau, người giúp việc bế một bé con khác chạy vội tới, vẻ mặt lo lắng. Ứng Nguyệt Như thấy vậy cũng chạy lên, định bế đứa nhỏ lên.
Nhưng Vệ Đình Tiêu đã nhanh hơn, nhẹ nhàng bế đại bảo trên bãi cỏ vào lòng.
Ngạn Sơ cũng nhận lấy tiểu bảo từ tay người giúp việc.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, trước sự ngỡ ngàng của các vị khách công khai chuyện có hai đứa con.
“Xin lỗi đã để mọi người chê cười, đây là con của tôi và Ngạn Sơ.”
Tin tức này đủ sức gây chấn động, giới truyền thông đều sửng sốt. Vệ ảnh đế… khi nào thì có con? Hơn nữa… đối tượng kết hôn của hắn không phải là nam sao?
“Không phải bằng con đường phi pháp, là do chính chúng tôi sinh ra, mọi người không cần nghi ngờ, hôm nay công khai cũng là vì không muốn sau này bị đặt câu hỏi, hy vọng mọi người tôn trọng và thông cảm.”
Không biết ai vỗ tay trước, tất cả mọi người có mặt đều bắt đầu vỗ tay theo. Đã có người đoán ra được chuyện gì, dù sao trong nước cũng có trường hợp nam giới sinh con, có người biết nên nhanh chóng chấp nhận sự việc này.
Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ vốn định sau đám cưới sẽ chọn thời điểm thích hợp để công bố chuyện con cái, không ngờ hôm nay các con tự chạy ra, vậy thì nhân cơ hội này công khai luôn vậy.
Niên Niên vỗ vỗ lên mặt Vệ Đình Tiêu: “Ba ba ba ba ba…”
Tuế Tuế thích bắt chước anh trai nói: “Ba ba ba ba ba…”
Ngạn Sơ cười: “Được rồi được rồi, gọi ba ba mãi làm gì?”
Vệ Đình Tiêu chỉ vào máy bay không người lái ở phía xa: “Các con, mau nhìn kìa!”
Một đôi phu phu mới cưới, một đôi long phụng thai, trong khoảnh khắc này đều nhìn lên bầu trời. Ống kính máy quay bắt trọn khoảnh khắc cho một cú cận cảnh, lưu lại bức tranh gia đình hòa thuận, đẹp đẽ này.
Gió cuối xuân thổi qua, thổi bay những dải ruy băng, những quả bóng bay rực rỡ, những ngọn cỏ xanh mơn mởn, những cánh hoa thơm ngát, và cả nụ cười dịu dàng của họ…
【Hết chính văn】