Làm việc vất vả xong, dù ăn gì cũng thấy ngon miệng, huống chi đồ ăn ở nhà Ngạn Sơ vốn dĩ đã rất ngon.
“Hôm nay vất vả rồi, ăn nhiều vào, hai món này do tôi làm.” Vệ Đình Tiêu muốn chăm sóc hậu bối, tự tay gắp thức ăn mình làm cho Quan Sóc.
Sau một ngày ở bên nhau, sự ngưỡng mộ của Quan Sóc dành cho Vệ Đình Tiêu càng thêm mãnh liệt.
Miệng cậu nhét đầy thức ăn, không trả lời được, chỉ có thể liên tục gật đầu.
“Cậu ăn nhiều vào, tôi đi mang đồ ăn lên cho Ngạn Sơ.”
Ngạn Sơ cả ngày chỉ tranh thủ lúc trước khi ăn tối lén xuống lầu hít thở không khí, lấy vài thứ rồi lại quay về phòng trốn tránh.
Tất nhiên là bữa tối cũng cần người đưa lên, Vệ Đình Tiêu chủ động nhận nhiệm vụ này.
Đến cửa phòng, chuẩn bị gõ cửa, anh phát hiện cánh cửa chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.
Vệ Đình Tiêu bước nhẹ nhàng vào phòng, phát hiện Ngạn Sơ đang dựa vào giường ngủ.
Cậu ngồi nghiêng, hai chân còn để lộ ra ngoài, ngủ gật trong tư thế ấy, nhìn có vẻ không thoải mái lắm.
Vệ Đình Tiêu đặt đồ ăn xuống, lặng lẽ ngồi xổm xuống, đầu tiên giúp Ngạn Sơ cởi giày, sau đó dùng tay ôm lấy bắp chân cậu, bế cậu lên giữa giường, để cậu có thể nằm ngửa.
Ngạn Sơ vừa bị Vệ Đình Tiêu bế xuống giường liền chậm rãi thức giấc.
Nhìn thấy người quen thuộc trước mắt, cậu vô thức nũng nịu sà vào cổ anh.
Vệ Đình Tiêu cười cười.
Chắc là cậu chưa tỉnh ngủ hẳn, vẫn còn nằm mơ?
Vệ Đình Tiêu nảy sinh ý muốn trêu ghẹo, thò vào tai Ngạn Sơ nói: “Làm sao đây Ngạn Ngạn, chú biết chuyện của chúng ta rồi, yêu cầu anh ngay lập tức mang vali rời khỏi nhà em, cấm không cho đến nữa.”
Ngạn Sơ chậm rãi phản ứng trong đầu, bị bừng tỉnh.
Đôi mắt vốn chỉ mở một mảnh nhỏ, đột ngột mở to ra.
“Ba không thể làm vậy, em sẽ đi nói chuyện với ông ấy.”
“Hahaha.” Vệ Đình Tiêu bị bộ dạng của Ngạn Sơ đáng yêu chết đi được, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu một cái, “Đùa em đấy, tỉnh chưa? Anh đến đưa đồ ăn cho em đây.”
Ngạn Sơ nhíu mày, mím môi, phồng má, đánh Vệ Đình Tiêu một cái. “Làm gì mà hù dọa em?”
Lực đó đối với Vệ Đình Tiêu chỉ như cào gáy thôi, ngược lại còn khiến anh càng thêm ham muốn.
Anh lại ôm Ngạn Sơ ngồi dậy trên giường, “Không phải là thấy em còn mơ màng không tỉnh táo, muốn trêu em một chút thôi.”
“Em yêu của anh quá đáng yêu luôn.” Vệ Đình Tiêu ôm cậu không buông tay, giống như đang ôm một con thú bông xù xì.
Ngạn Sơ xoa xoa mắt, bĩu môi, “Anh nên đưa đồ ăn xong là đi, anh Quan Sóc còn ở dưới, anh nên đi theo anh ấy.”
“Anh đã theo cậu ấy cả chiều rồi, bây giờ về theo em, muốn em thôi à”
Lời nói ngọt ngào dễ chịu của Vệ Đình Tiêu tuôn ra như nước, khiến Ngạn Sơ hơi chút không chịu nổi.
Trước đây cậu không biết người đàn ông này yêu đương rồi sẽ nịnh nọt như vậy, nói chuyện hoàn toàn không theo lối thường dùng.
Ngạn Sơ mặt đỏ ửng, đẩy anh ra một chút, “Em đi ăn cơm.”
“Không cần xuống, anh mang đồ ăn lên cho em ăn.”
Ngạn Sơ bỏ qua câu nói của Vệ Đình Tiêu, tự mình đi tới bên bàn bắt đầu ăn.
Cũng thực sự cho rằng cậu là đứa bé không tự chăm sóc bản thân được?
Vệ Đình Tiêu nhìn Ngạn Sơ bực bội, không biết sao lại cười.
Trêu chọc trẻ con thật vui.
“Có việc quan trọng cần thảo luận với em, là Đạo diễn Dư bảo anh đến hỏi em.” Trêu chọc một lúc, Vệ Đình Tiêu cuối cùng cũng nói chuyện bình thường trở lại.
“Chuyện gì?” Ngạn Sơ ăn xong đồ ăn trong bát, lấy khăn giấy lau miệng.
“Chương trình của chúng ta chỉ ghi hình một tháng, bức thêu của em chắc chắn không chỉ thêu trong một tháng, ý của đạo diễn là khi đó em cần phải quay video hoàn thành bức thêu của em, gửi qua cho đoàn làm phim làm tư liệu, sẽ cắt ghép với phần quá trình thêu trước của em.”
“Được chứ.” Ngạn Sơ ngay lập tức đồng ý.
Bức tranh long phượng này của cậu, hoàn thành ít nhất cũng cần bốn tháng trở lên.
Khó khăn của thêu song diện không phải là thêu thường có thể so sánh.
“Tuy nhiên, lúc đó, em chỉ có thể hiển thị họa tiết mặt trước.” Ngạn Sơ rất kiên quyết bày tỏ.
“Phía sau em dự định thêu cái gì? Không nói cho đoàn làm phim biết, còn không thể nói cho anh biết à?” Vệ Đình Tiêu dùng ngón tay chọc chọc má Ngạn Sơ.
Má cậu trắng trắng nhẵn nhụi bị Vệ Đình Tiêu chọc thì hằn lên một vết trũng nhẹ, sau đó lại trở về như ban đầu.
Ngạn Sơ nâng tay níp lấy bàn tay làm bậy của Vệ Đình Tiêu, giữ bí mật nói: “Sẽ nói cho anh biết, nhưng không phải là bây giờ.”
“Được rồi, Ngạn Ngạn của chúng ta cũng có bí mật, anh không hỏi nữa.” Vệ Đình Tiêu vỗ vỗ tay, một bộ mặt bó tay nói, nhưng trong ánh mắt đầy sự cưng chiều.
…
Mấy ngày tiếp theo, bốn người nhóm S.A.P được trải nghiệm các loại cuộc sống nông thôn.
Giúp người dân trong làng trồng rau, thu hoạch rau; giặt quần áo, phơi quần áo; nhuộm vải, phơi vải; cho heo ăn, nuôi gà, chăn cừu, cảm giác trải nghiệm thực sự đầy đủ.
Trước khi rời đi, Vệ Đình Tiêu cho họ ở riêng với Ngạn Sơ một giờ.
“Tiểu Ngạn Tử, đến đây vội vàng gặp em một lần, bây giờ bọn anh lại phải rời đi rồi.” Vưu Kỳ không nỡ nói.
“Bên em thực sự môi trường rất tốt, sống ở nơi non xanh nước biếc, tâm trạng của con người cũng sẽ trở nên tốt hơn.” Tống Thức An thán phục nói.
“Anh dường như đã yêu thích kiểu cuộc sống tự túc này rồi, trồng rau củ, nuôi hoa, sau này già rồi, anh cũng tìm một nơi đẹp như này để xây một ngôi nhà.” Dụ Thần Chu cười nói.
Chỉ có Quan Sóc nói một câu: “Dù chỗ này rất tốt nhưng tôi vẫn muốn nhanh chóng trở về thành phố tắm rửa, tôi nhớ bồn tắm massage ở nhà rồi, đến đây lao động rất vinh dự, trở về phòng tập hành hát nhảy vui hơn.”
“Hahaha!” Mọi người cười lớn, “Đại thiếu gia bắt đầu không chịu nổi rồi?”
Dụ Thần Chu nói: “Được rồi, trở về sẽ cho em tập nhảy mười giờ.”
Quan Sóc: “…”
“Sau này có cơ hội, em sẽ đi Bắc Kinh gặp mọi người.” Ngạn Sơ khẳng định nói.
Vệ Đình Tiêu ở Bắc Kinh, có lẽ sau này cậu sẽ đến Bắc Kinh thường xuyên.
“Vậy là thỏa thuận rồi, bọn anh đi đây, tạm biệt Tiểu Ngạn Tử, nhớ bọn anh nhé!” Vưu Kỳ đừng dậy, vẫy tay.
“Ừm ừm! Chúc mọi người mọi sự suôn sẻ.” Ngạn Sơ cũng vẫy tay chào họ.
Tiễn bạn bè rời đi, Ngạn Sơ cũng cảm thán, những ngày có thể dính vào Vệ Đình Tiêu cũng không còn bao lâu nữa.
…
Hai tuần tiếp theo, đoàn làm phim lại mời riêng năm khách mời tạm thời khác đến.
Năm người là đến riêng, mỗi người ghi hình hai tập.
Những người đến sau, lúc bốc thăm chọn nhà không ai bốc trúng nhà Ngạn Sơ nữa.
Không biết là sắp xếp của đoàn làm phim hay là điều ngẫu nhiên.
Trong khoảng thời gian này.
Ngạn Sơ vẫn buổi sáng livestream, buổi chiều thêu trước ống kính, thỉnh thoảng tối sẽ lén hẹn hò với Vệ Đình Tiêu, cuộc sống của cặp đôi trẻ tràn đầy sự ngọt ngào và hạnh phúc.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày ghi hình chương trình cuối cùng.
Ngày này, La Huy đặc biệt đến đón Vệ Đình Tiêu.
Anh biết tính tình của Vệ Đình Tiêu, sợ anh chàng này vì Ngạn Sơ mà không muốn rời đi, ảnh hưởng đến lịch trình phía sau.
Chuyện hai người ở bên nhau anh đã biết từ lâu, còn trước đó đã chỉ đạo phòng làm việc chuẩn bị kế hoạch quan hệ công chúng, chỉ là sợ một ngày bị bật mí, để tránh sự vô phương khi xảy ra.
Trước đây Vệ Đình Tiêu chưa có bạn gái đã khiến La Huy đau đầu rồi, bây giờ yêu đương thì La Huy cảm thấy càng không kiểm soát được, mỗi ngày đều lo sợ run rẩy, sợ người này gây ra sự việc khiến toàn mạng bùng nổ.
“Đồ đạc đều đóng gói xong chưa, mau lên xe đi.” La Huy ngồi trên ghế phụ lái, hướng về người nào đó ở ngoài cửa sổ nói.
“Chờ tôi mười phút nữa.” Giọng nói của Vệ Đình Tiêu truyền tới.
La Huy chửi bới không tiếc lời: “Một giờ trước, cậu cũng nói là chờ mười phút nữa, không thì cho tôi chờ thêm mười tiếng nữa, chúng ta nửa đêm mới rời đi, nhé?”
Ngạn Sơ trong lòng Vệ Đình Tiêu vùng vẫy để thoát ra, vỗ vào tay anh, “Mau đi đi, đừng để quản lý của anh chờ lâu, anh đến Bắc Kinh rồi hãy gọi điện cho em.”
“Được rồi.” Ánh mắt của Vệ Đình Tiêu dính chặt vào người trước mắt, luôn không rời đi được.
Những ngày tháng vui vẻ sao mà ngắn ngủi vậy, chương trình này không thể ghi hình thêm vài tháng sao?
Hai người họ bây giờ vẫn là lén lút ra ngoài ôm ấp nói lời tạm biệt, không dám làm trước mặt người nhà Ngạn Sơ.
La Huy còn cười khích nữa thì sẽ làm cho gia đình Ngạn Sơ phát hiện, như vậy không tốt.
Vệ Đình Tiêu không còn do dự nữa, bước vào ghế sau xe với bước chân nặng nề.
Ngạn Sơ đứng ngoài cửa sổ tiễn anh.
“Ngạn Ngạn, em qua đây một chút.” Đột nhiên, người đàn ông hét lên với Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ ngoan ngoãn bước tới bên cửa sổ xe.
“Ừm? Sao vậy?”
Đầu Vệ Đình Tiêu thò ra ngoài cửa sổ, ghim đầu Ngạn Sơ liền hôn xuống.
La Huy tim đánh thình thịch, nhắm mắt lại, đồng thời che mắt người lái xe.
Người lái xe: “…”
“Ưm…” Ngạn Sơ rên rỉ một tiếng nhẹ.
Khoảng thời gian này, kỹ thuật hôn của người đàn ông này thực sự tiến bộ nhanh chóng, kể từ lần đầu tiên hôn nhau, anh chưa từng khiến miệng của Ngạn Sơ bị sưng lên.
Mỗi lần đều dịu dàng khiêu khích và nghiền nát.
Lưỡi tiếp tục bị người ta đánh cắp, Ngạn Sơ muốn lùi lại, nhưng lại bị bàn tay lớn giữ chặt.
Góc miệng có vết ẩm ướt muốn rơi xuống, người đàn ông liền liếm thu vào, còn tạo ra tiếng ồn ám muội.
Vài phút sau, Vệ Đình Tiêu chậm rãi buông cậu ra.
Hơi thở của cậu lộn xộn, màu sắc trên mặt trở nên đỏ ửng, đôi môi nóng ran ran, góc mắt ẩn chứa nỗi buồn.
“Em yêu, tạm biệt, anh mỗi giây mỗi phút đều sẽ nghĩ về em, chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Ngạn Sơ mím môi, cũng không nỡ rời mắt khỏi người trong xe, “Anh cũng vậy, chăm sóc bản thân cho tốt…”
Xe rời đi hoàn toàn, Chu Hoài Tú không biết từ đâu xuất hiện.
“Bây giờ những cặp đôi trẻ thực sự là dính vào nhau, không giống thời đại của chúng ta.”
“Bà nội! Bà… bà khi nào…” Ngạn Sơ hốt hoàng, hoàn toàn không phát hiện có người ở sau lưng.
Chu Hoài Tú kéo tay Ngạn Sơ, cười nói: “Đừng lo lắng, bà nội biết chuyện của hai đứa rồi, cháu cũng đã đến tuổi yêu đương, có một đoạn tình cảm như vậy rất tốt, bà nội sẽ không phản đối.”
Ngạn Sơ biết ơn nhìn Chu Hoài Tú, sau đó lại do dự nói: “Vậy ba và chú chẳng lẽ cũng…”
“Hai người các cháu một tháng nay luôn dính vào nhau, cha và chú cháu cũng không phải bị mù.” Chu Hoài Tú trêu chọc nói.
Ngạn Sơ: “…” Thực sự là rõ ràng như vậy sao?
Hai người họ thực sự hoàn toàn không phù hợp với tình yêu lén lút.
“Ba cháu luôn im lặng không nói gì, muốn chờ cháu trở về nói cho nó nghe, cháu lát nữa giải thích rõ ràng một chút nhé.” Chu Hoài Tú nhắc nhở.
“Cháu biết rồi ạ, bà nội, cháu ban đầu… cũng dự định hôm nay nói.”
Vệ Đình Tiêu đã rời đi, cậu cũng không còn gì cần giấu giếm nữa.
…
Trong xe, Vệ Đình Tiêu mặt mày u ám.
La Huy có chút không nhìn nổi, cố tình học theo giọng nói của Vệ Đình Tiêu để trêu chọc anh.
“Em yêu~ anh mỗi giây mỗi phút đều sẽ nghĩ về em yêu yêu~”
Vệ Đình Tiêu nếm một cái nhìn giận dữ qua: “Nói chuyện như vậy từ miệng anh ra sao mà bẩn thế?”
La Huy trong nháy mắt thay đổi biểu cảm: “Má nó! Từ miệng cậu nói ra hai chữ “em yêu” cũng làm tôi da gà rơi từng cái đó, tôi cảm thấy cậu là độc thân quá lâu rồi, một khi yêu đương liền quá lố.”
“Tôi cũng chưa từng yêu đương cho đến bây giờ mà, cuối cùng cũng tìm được người yêu, nói chuyện tình yêu với vợ tôi có sao chứ?”
La Huy vẫy tay: “Cậu đừng nói nữa, bây giờ cậu mở miệng là tỏa ra mùi dầu mỡ.”
Vệ Đình Tiêu: “…”
Vệ Đình Tiêu lần đầu tiên bị La Huy cãi cho không nói nên lời, anh thôi không nói nữa, đành phải đội mũ lên ô tô ngủ.
La Huy nhìn người ở ghế sau, thở phào, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng khiến tên này chuyển sự chú ý đi.
Yêu xa là sự tra tấn tàn nhẫn nhất, về sau vẫn còn có thứ để cho cậu ta chịu đựng.