Đúng như lời Mạnh Phó Thanh đã nói, ở giữa có một không gian triển lãm được thiết kế hình vòng cung, bên trong treo toàn bộ những tác phẩm thêu của Ngạn Sơ. Những tác phẩm được kết nối với nhau bằng cùng một tông màu, tạo thành một tổng thể trưng bày thống nhất.
Có thể thấy phần thiết kế này đã được đầu tư rất nhiều tâm huyết khiến cho người xem phải trầm trồ khen ngợi.
Chữ ký bên dưới các tác phẩm thêu đều là 【Vân Quyển Vân Thư】. Cậu thấy một số nghệ sĩ khác cũng dùng bút danh nên cũng không dùng tên thật để tham gia triển lãm.
Trên mạng, mọi người biết đến cậu cũng bắt đầu từ “Vân Quyển Vân Thư”, cái tên này được nhiều người biết đến hơn.
Quả nhiên hôm nay có cả fan của cậu đến xem triển lãm.
Hai cô gái đang nhỏ giọng bàn luận.
“Vân Quyển Vân Thư này có phải là Vân Thư đại đại mà mình biết không?”
“Chắc là vậy! Xét cho cùng trên toàn mạng chỉ có một streamer thêu có ID này, mình chưa thấy ai trùng tên cả.”
“Oa! Anh ấy giỏi quá! Cùng là hơn hai mươi tuổi, sao người ta lại tài giỏi như vậy chứ?”
“Nhanh lên nhanh lên! Ở đây toàn là tác phẩm của anh ấy kìa!”
“Oa oa oa! Thêu đẹp quá, bức nào cũng tinh xảo! Mình phải chụp lại đăng lên Weibo!”
“Mình không biết anh ấy đã thêu nhiều tác phẩm như vậy, có lẽ anh ấy có năng khiếu bẩm sinh, nhưng mà anh ấy thực sự rất nỗ lực!”
“Nỗ lực cộng với mồ hôi mới có thể tạo nên con người xuất sắc hơn, mình cảm thấy anh ấy có tiềm năng vô hạn, không chỉ dừng lại ở đó…”
Cách một bức tường, Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
Tai Ngạn Sơ hơi nóng lên, Vệ Đình Tiêu đưa tay sờ tai cậu: “Sao thế? Lại ngại ngùng à? Anh thấy họ khen cũng đúng mà.”
Ngạn Sơ gạt tay Vệ Đình Tiêu ra: “Chỉ là lần đầu tiên em nghe người ta khen mình trực tiếp như vậy, hơi bất ngờ, khiến em cảm thấy… mình nhất định không thể phụ lòng mong đợi của họ.”
Vệ Đình Tiêu nắm lấy ngón tay của Ngạn Sơ: “Em cũng không cần phải chịu quá nhiều áp lực, cứ tiếp tục theo nhịp độ và tiết tấu của mình mà tiến, dù sao anh vẫn luôn tin tưởng em tuyệt đối.”
Ngạn Sơ mỉm cười, nắm lại tay Vệ Đình Tiêu.
Được người hâm mộ và người yêu động viên, trong lòng cậu như bùng cháy một ngọn lửa.
Ngày Ngạn Sơ trở về sau buổi triển lãm, Từ Thanh Thanh gọi điện đến.
“Ai vậy?” Vệ Đình Tiêu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thấy Ngạn Sơ ngẩn người không nghe máy, liền hỏi.
Ngạn Sơ nghiêng đầu: “Là chị Từ, trợ lý của chú Mạnh.”
Vì hai chị em đều họ Từ, nên Ngạn Sơ gọi riêng như vậy để phân biệt.
Ngạn Sơ nói xong, liền bắt máy.
“A lô, Ngạn Sơ tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền, hôm nay có người đến phòng triển lãm của chúng tôi hỏi xem tác phẩm của cậu có bán không, chúng tôi có thể giúp các nghệ sĩ bán và đấu giá tác phẩm, cho hỏi cậu có cần sử dụng dịch vụ này không?” Từ Thanh Thanh vào thẳng vấn đề.
Vệ Đình Tiêu đang ở bên cạnh Ngạn Sơ, vừa vặn nghe được những lời này.
Hắn nhìn Ngạn Sơ, nhỏ giọng nói: “Cứ theo ý em, nếu không muốn bán thì cứ từ chối.”
Ngạn Sơ mím môi, suy nghĩ vài giây, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Đấu giá… là như thế nào? Tất cả những tác phẩm này của tôi đều có thể đem đi đấu giá sao?”
Từ Thanh Thanh: “Được ạ, nếu cậu muốn đấu giá thì sau khi triển lãm kết thúc sẽ tiến hành, khi đó cậu cần đăng ký tài khoản, sau khi đấu giá xong, tiền bán tác phẩm sẽ được chuyển trực tiếp, nếu có tác phẩm chưa bán được sẽ được giữ lại cho phiên đấu giá tiếp theo, cho đến khi tất cả các tác phẩm của cậu đều được bán hết. Tuy nhiên trường hợp này rất hiếm, với uy tín và danh tiếng của công ty chúng tôi, hầu hết những người tham gia đấu giá đều sẽ mua.”
Ngạn Sơ suy nghĩ một chút: “Ra là vậy… Vậy tôi quyết định sẽ đem tất cả những tác phẩm này đi đấu giá, thật ra, tôi cần một khoản tiền vốn để thành lập studio của riêng mình.”
Ngạn Sơ có kế hoạch riêng cho sự nghiệp tương lai của mình, Vệ Đình Tiêu dĩ nhiên có thể tùy ý cho cậu tiền, nhưng đó không phải là quá trình mà cậu mong muốn.
Vệ Đình Tiêu cũng rất tôn trọng việc Ngạn Sơ dùng nỗ lực và thực lực của bản thân để từng bước xây dựng thương hiệu thủ công truyền thống của riêng mình. Trong giới giải trí, hắn cũng đi lên từ con số không, cảm giác được cống hiến cho sự nghiệp mình yêu thích thực sự rất tuyệt vời, hắn hy vọng bản thân mình và cũng mong đợi Ngạn Sơ luôn giữ được trạng thái tích cực hướng lên như vậy.
Từ Thanh Thanh: “Tôi hiểu rồi, cứ giao cho tôi.”
Ngạn Sơ trong lòng cảm kích: “Cảm ơn trợ lý Từ.”
Từ Thanh Thanh cho Ngạn Sơ cảm giác là một người phụ nữ mạnh mẽ, năng động, nghe mỗi câu nói của cô, cậu đều cảm thấy rất yên tâm, rất đáng tin cậy.
Từ Thanh Thanh đột nhiên dịu giọng: “Không có gì, Ngạn Sơ tiên sinh.”
Ngạn Sơ hơi ngượng ngùng: “Chị có thể gọi em là Ngạn Sơ, hoặc Tiểu Ngạn cũng được, không cần gọi trang trọng như vậy.”
Dạo này cậu thường xuyên đến khu văn hóa, mỗi lần gặp Từ Thanh Thanh đều trò chuyện vài câu, cũng không còn xa lạ nữa.
Ngạn Sơ có ấn tượng rất tốt với cả hai trợ lý của chú Mạnh.
Từ Thanh Thanh do dự một chút, nói: “Được, tôi gọi thẳng tên cậu vậy. Nếu vậy cậu cũng không cần gọi tôi là chị Từ, có thể gọi tôi là chị Thanh hoặc chị Thanh Thanh.”
Cô lớn hơn Ngạn Sơ mười mấy tuổi, thậm chí có thể gọi là dì, nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ này có thể có quan hệ với Tam gia, Từ Thanh Thanh cũng không dám nhận xưng hô này.
Ngạn Sơ: “Vậy em gọi chị là chị Thanh nhé.”
Từ Thanh Thanh: “Ngạn Sơ, sau khi việc xong xuôi chị sẽ liên lạc lại với em, chị dạo này thường xuyên ở bên nhà văn hóa, nếu cần tìm chị trực tiếp cứ đến đây.”
Ngạn Sơ: “Vâng, chị Thanh, hẹn gặp lại.”
Cúp máy, Ngạn Sơ dựa vào lòng Vệ Đình Tiêu, ngẩng đầu cười ngây ngô với hắn.
Vệ Đình Tiêu mềm lòng, cúi đầu hôn cậu: “Vui thế à?”
“Vâng ạ, mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, ông xã… Những gì em muốn làm, nhất định sẽ thực hiện được đúng không?”
Vệ Đình Tiêu xoa đầu Ngạn Sơ, dịu dàng nói: “Sẽ, bảo bối của chúng ta sẽ thực hiện được ước mơ.”
…
Triển lãm thủ công mỹ nghệ kéo dài một tháng, sau khi kết thúc, Từ Thanh Thanh theo yêu cầu của Ngạn Sơ mang tác phẩm của cậu đi đấu giá.
Ngày diễn ra phiên đấu giá, Ngạn Sơ được mời đến quan sát.
Hôm nay Vệ Đình Tiêu có buổi công chiếu phim phải tham dự không thể đi cùng, Ngạn Sơ nói không sao, có chị Thanh dẫn cậu đi, ở hiện trường cũng sẽ không bị lạc.
Hôm nay Từ Thanh Thanh mặc một bộ vest đen trông càng thêm chín chắn, thành đạt.
Thấy Ngạn Sơ đến lập tức đưa cậu vào phòng nghỉ.
“Em ngồi đây nghỉ ngơi một lát, đợi sắp bắt đầu chị sẽ đưa em ra hội trường.” Giờ đây, Từ Thanh Thanh cũng có cái nhìn khác về Ngạn Sơ.
Cô coi Ngạn Sơ như em trai.
Tính tình và cá tính của Ngạn Sơ đều rất tốt, Từ Thanh Thanh rất vui khi có một người em trai ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy ở bên cạnh.
Hơn nữa, trong tiềm thức cô mặc định Ngạn Sơ và Tam gia có thể có quan hệ nào đó nên thái độ đối với Ngạn Sơ tự nhiên cũng tốt hơn một chút.
Ngạn Sơ ngoan ngoãn ngồi trong phòng nghỉ chờ đợi, không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện.
Tiếp đó, một người đàn ông và một người phụ nữ tầm trung niên bước vào.
“A Mậu, mấy thứ của tôi giao cho bên đấu giá của các cậu rồi đấy, lát nữa tôi không vào trong đâu, sẽ ở đây chờ tin tức của cậu.”
Người phụ nữ mặc váy da ngắn, bốt cao cổ, khoác áo lông chồn, mái tóc xoăn nâu dài buông xõa, trang điểm tinh tế, quyến rũ, nhìn rất sang trọng, xinh đẹp, không nhìn ra tuổi thật.
Cô ta vừa vào liền ngồi xuống giữa ghế sofa, vắt chéo chân, động tác rất dứt khoát, có phong thái của một đại tỷ.
Người đàn ông nói chuyện với cô ta cung kính nói: “Dung tiểu thư, Tam gia không có mặt, hôm nay tôi toàn quyền phụ trách việc đấu giá, cô thông cảm cho, những yêu cầu trước đây tôi đều nhớ rõ, cô nghỉ ngơi một chút, tôi đi làm việc trước đây.”
“Được, cậu đi đi, tôi ngồi một lát.” Dung Mẫn nói.
Sau khi hai người nói chuyện xong, đột nhiên quay đầu lại phát hiện trong phòng nghỉ còn có một người.
Ngạn Sơ khẽ mỉm cười với họ: “Chào… chào hai người…”
A Mậu: “…”
Dung Mẫn: “…”
Hai người này khi bước vào khí thế quá mạnh, Ngạn Sơ ngồi im lặng trong góc như một cây nấm, không có chút tồn tại nào, cậu ngoan ngoãn cũng không lên tiếng khiến người ta hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cậu.
Lúc này A Mậu và Dung Mẫn đột nhiên ngẩng đầu, Ngạn Sơ còn giật mình.
Phép lịch sự ăn sâu vào trong xương khiến cậu theo bản năng cúi đầu chào hỏi.
Khoảnh khắc Dung Mẫn nhìn thấy Ngạn Sơ liền nheo đôi mắt dài hẹp lại, dung mạo của cô mang theo chút ngông cuồng, khi nheo mắt nhìn người khác càng toát lên vẻ khí chất bức người.
Cô nhìn cậu trai vài giây, sau đó quay sang A Mậu nói: “Mạnh lão tam khi nào thì có con vậy? Tôi lâu rồi không liên lạc với ông ta, con trai ông ta lớn thế này rồi à?”
A Mậu nghẹn họng, định phản bác nhưng cũng bị dáng vẻ của Ngạn Sơ làm cho kinh ngạc.
Đứa trẻ này là…
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện, mấy tháng trước hắn cùng Tam gia đi câu cá ở hồ Thiên Tinh, hình như cũng đã gặp cậu trai này?
Chỉ là khi đó đối phương đeo kính râm, hắn cũng không nhìn rõ dung mạo của cậu trai.
Hắn có ấn tượng là vì hôm đó sau khi Tam gia gặp cậu trai này, cảm xúc đã dao động, còn đích thân hỏi hắn đứa trẻ này có giống cố nhân kia không…
A Mậu cảm thấy Tam gia quá si mê người trong ký ức, nhiều năm như vậy rồi, muốn khuyên ông ấy buông bỏ nên không bình luận gì thêm, sợ gợi lại ký ức sâu sắc hơn cho Tam gia.
Sau đó, hắn luôn phụ trách công việc bên tiệm đồ cổ và nhà đấu giá, không theo sát Tam gia, cũng không rõ dạo này Tam gia đang bận rộn những gì.
Người mà hắn không để ý lúc trước, giờ phút này khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương A Mậu chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Đứa trẻ này… đứa trẻ này sao vừa giống vị tiên sinh kia, lại vừa giống Tam gia?
A Mậu, người đã ở bên cạnh Tam gia lâu nhất, bây giờ có chút bối rối.
Dung Mẫn là một người phụ nữ rất tinh tế, sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của A Mậu, cô ta đã nhận ra một số bí mật.
Cô ta mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi.”
A Mậu cũng hoàn hồn, cười phụ họa: “Dung tiểu thư, cô nhận nhầm rồi, cô cũng biết Tam gia những năm này vẫn luôn độc thân mà.”
Dung Mẫn đùa nghịch vuốt ve mái tóc xoăn dài, nhếch môi: “Độc thân à…”
Cũng không ảnh hưởng đến việc có con cháu.
Những công tử nhà giàu mà cô ta đã gặp, hơn một nửa đều có người ở bên ngoài, con riêng nhan nhản, cũng mặc kệ.
Dung Mẫn cảm thấy những điều nhìn thấy hôm nay thật thú vị, cô ta xoa xoa móng tay, cười quyến rũ với Ngạn Sơ: “Cậu tên gì? Cũng đến tham gia đấu giá sao?”
Ngạn Sơ ngẩn ngơ, hơi không hiểu cuộc đối thoại kỳ lạ vừa rồi của hai người.
Hình như họ đã nhận nhầm cậu thành người khác…
Cho dù nhận nhầm, tại sao vẻ mặt lại kinh ngạc như vậy?
Ngạn Sơ không hiểu lắm, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của người phụ nữ này: “Tôi tên Ngạn Sơ, tác phẩm của tôi hôm nay sẽ được đem ra đấu giá, là… là chị Thanh dẫn tôi vào đây.”