Hắn lập tức nhẹ giọng nói: “Bảo bối, em… có phải đã đợi ở sân bay rất lâu rồi không, xin lỗi em.”
Ngạn Sơ nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim cuối cùng cũng được thả lỏng: “Anh ở nước ngoài không sao là tốt rồi.”
Nghĩ đến cách bày tỏ thẳng thắn của Vệ Gia Hằng, Ngạn Sơ hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: “Lúc không đợi được anh, em rất lo lắng, nghe nói máy bay anh gặp sự cố, em lúc đó bối rối không biết làm gì, em cứ tưởng cả đời này em sẽ không được gặp lại anh nữa.”
Ngạn Sơ: “Vệ Đình Tiêu, em phát hiện mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ, nếu anh không còn nữa, em thật sự có thể sẽ sụp đổ, cho nên…”
“Nhất định đừng xảy ra chuyện gì, em thật sự không chịu nổi cú sốc này đâu.”
Cả người Vệ Đình Tiêu như bị đóng băng, những cảm giác kỳ lạ khi nãy đã được xác thực sau khi Ngạn Sơ nói ra những lời này.
Lượng thông tin quá lớn, hắn cần phải sắp xếp lại.
Sau khi bị cuốn vào vụ cướp, hắn, La Huy và Tiểu Lâm bị kẹt trong cửa hàng trang sức đó rất lâu, tốc độ phản ứng của cảnh sát Pháp đúng là còn chậm hơn cả rùa, chẳng trách lại có thể lọt top đầu bảng xếp hạng “phản ứng chậm nhất thế giới”. Nếu lần này bọn cướp không chỉ nhắm vào tiền bạc, đợi đến khi cảnh sát đến, hắn đã “chết queo” từ lâu rồi.
May mà cuối cùng cũng được giải cứu, chỉ là món quà tặng Ngạn Sơ đã bị hư hỏng nặng, không thể mang về được nữa.
Trong khoảng thời gian này, Vệ Đình Tiêu hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng không biết tin tức hôm nay.
Ngạn Sơ nói chuyến bay hắn định đi đã xảy ra sự cố? Vậy là hắn… trong cái rủi có cái may? Mặc dù hắn cũng chẳng được may mắn gì, nhưng bình an vô sự đã là điều may mắn nhất rồi.
Tiền bạc mất đi có thể kiếm lại được, mạng sống mất đi thì coi như mất hết.
“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của anh, anh đã không sắp xếp tốt hành trình, làm em sợ rồi, anh… anh ngày mai sẽ về nước, hôm nay em cứ đến nhà anh ở, ở cùng ba mẹ anh, đừng ở một mình.” Vệ Đình Tiêu hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Ngạn Sơ mà ôm cậu vào lòng.
Ngạn Sơ chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, nghe Ngạn Sơ nói cứ như vợ hắn sắp tan vỡ vậy.
Sau này hắn sẽ không tùy tiện nhận công việc ở nước ngoài nữa, lần này cũng đã gây ra cho hắn một chút tổn thương tâm lý, ít nhất là trong vòng vài năm tới hắn sẽ không đến Pháp nữa.
Hắn cũng là người bình thường, cũng sợ tai nạn, sợ cái chết.
Nếu hắn mà lên chuyến bay đó, trực tiếp tan xác, hắn không dám tưởng tượng Ngạn Sơ sẽ đau khổ đến nhường nào.
Lúc Ngạn Sơ biết tin tức này ở sân bay nhất định rất hoảng sợ và bối rối, Vệ Đình Tiêu tưởng tượng ra những hình ảnh này, tim như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.
May mà có sự quan tâm và giúp đỡ của ba mẹ trong nước, Ngạn Sơ mới không hoàn toàn sụp đổ, lần này hắn thật sự phải cảm ơn ba mẹ.
Ngay cả người đến đón bọn họ về nước ở nước ngoài cũng là do ba hắn sắp xếp.
Vào thời khắc quan trọng, ba hắn quả nhiên rất đáng tin cậy, trong lòng Vệ Đình Tiêu dâng lên một chút cảm động, đột nhiên muốn về nhà làm hòa với ba, cãi nhau bao nhiêu năm rồi, cũng nên hàn gắn lại mối quan hệ cha con.
“Em đợi anh ngày mai bình an trở về, lần này đừng nuốt lời nữa nhé.” Ngạn Sơ biết những chuyện Vệ Đình Tiêu gặp phải chỉ là tai nạn, không phải lỗi của anh, nhưng hôm nay cậu cũng bị dọa cho một phen, lúc này biết được Vệ Đình Tiêu an toàn, cảm giác mệt mỏi dần ập đến.
“Được, anh sẽ không nuốt lời.” Vệ Đình Tiêu bỗng không dám nói lời để Ngạn Sơ chờ hắn nữa, chính vì hắn bảo Ngạn Sơ đợi ở sân bay, mới dẫn đến hàng loạt sự hoảng loạn và sợ hãi sau đó, bất kể có phải là tai nạn hay không, cuối cùng hắn vẫn không thực hiện được lời hứa trước đó, trong lòng Vệ Đình Tiêu rất áy náy.
Hắn nghĩ, hắn nên về nhà quỳ ván giặt, rồi sau đó dỗ dành cậu cho tốt.
Cúp điện thoại, Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại thấy Vệ Gia Hằng đang khóc lóc thảm thiết, cậu giật cả mình.
“Em, em không phải cố ý nghe lén đâu, chị dâu, tình cảm của anh dành cho anh trai em thật sự quá chân thành, quá cảm động.” Vệ Gia Hằng giơ tay lau nước mắt không hề rơi xuống.
Ngạn Sơ cười gượng gạo: “Hôm nay anh thật sự… cũng có chút không giống ngày thường, hơi mất bình tĩnh.”
Vệ Gia Hằng lắc đầu: “Em thấy anh bày tỏ như vừa rồi là rất tốt rồi, nói toạc ra cảm xúc của mình cho đối phương biết, đừng kìm nén, đừng tự làm mình buồn, con người không thể chịu thiệt thòi.”
Ngạn Sơ cũng cảm thấy nói ra những lời đó thì trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cảm xúc tích tụ trong người, lâu dần sẽ càng ngày càng nhiều, đến một ngày nào đó, chỉ cần thêm một giọt nước nữa thôi là sẽ tràn ra ngoài.
Cậu bỗng hiểu ra những trường hợp tình cảm biến chất mà chú Lan nói, việc duy trì tình cảm giữa người yêu cần phải cùng nhau xây dựng và vun đắp, chứ không phải là tiêu hao lẫn nhau, có mâu thuẫn và cảm xúc gì thì cũng phải nhanh chóng giải quyết.
Đêm hôm đó, Ngạn Sơ không hề mất ngủ, cũng không gặp ác mộng nào, trong lòng cảm thấy an toàn, cậu ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, Ngạn Sơ ra khỏi phòng, phát hiện Ứng Nguyệt Như cũng đã dậy từ sớm, đang bận rộn trong bếp.
Thấy Ngạn Sơ đi tới, bà mỉm cười nói: “Món canh con nấu hôm qua, sáng nay bác hâm lại, vừa nếm thử một miếng, vị rất ngon, bác múc cho con một bát, lát nữa số canh còn lại bác dùng để nấu mì cho mọi người.”
“Bác thấy ngon sau này con có thể thường xuyên nấu, rồi mang đến cho bác.” Được Ứng Nguyệt Như khen ngợi, Ngạn Sơ thấy rất vui.
“Vậy sau này bác sẽ được no bụng rồi. Bảo A Tiêu cũng học nấu ăn đi, sau này hai đứa thành gia lập thất rồi, không thể để một mình con làm bếp được, đừng chiều hư nó… ” Ứng Nguyệt Như cằn nhằn.
Ngạn Sơ lên tiếng bênh Vệ Đình Tiêu vài câu: “Anh ấy biết nấu ăn, cũng đang học, bây giờ tay nghề đã tiến bộ hơn lúc mới bắt đầu nhiều rồi. Bác cứ yên tâm, cả hai chúng con đều biết nấu nướng.”
“Ồ? Vậy sao? Vậy thì lần này nó về rồi, phải bắt nó đích thân nấu một bữa cho cả nhà chúng ta nếm thử.” Ứng Nguyệt Như có chút ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn Vệ Đình Tiêu đều được bảo mẫu và người giúp việc lo cơm ăn áo mặc, hoặc thỉnh thoảng bà xuống bếp nấu vài món cho hắn ăn, hắn có thể coi là cậu ấm được nuông chiều từ bé, bây giờ có người yêu rồi, không ngờ lại có thể phát triển thêm nhiều kỹ năng, biết thương vợ, thế này rất tốt.
Không lâu sau, mọi người lần lượt thức dậy cũng được nếm thử tay nghề của Ngạn Sơ, ai nấy đều khen ngợi.
“Canh chị dâu nấu đỉnh của chóp, ngon quá!” Vệ Gia Hằng là “thánh tâng bốc”, bây giờ cậu nhóc vô cùng kính nể Ngạn Sơ, cũng cuối cùng đã hiểu tại sao anh trai mình lại thích Ngạn Sơ như vậy.
Chị dâu đúng là người bạn đời hoàn hảo, mắt nhìn người của anh trai quả nhiên tinh tường và chuẩn xác, ngay cả khi sống ở trên núi cũng đào được người ta về.
Cả nhà vừa cười vừa trò chuyện, vô cùng vui vẻ.
…
Vệ Đình Tiêu bên này thì tâm trạng không được tốt đẹp cho lắm.
Từ lúc đó đến giờ hắn chưa hề chợp mắt, bây giờ đã ngồi trên máy bay tư nhân về Bắc Kinh, lẽ ra có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng trong đầu lại cứ hiện lên hình ảnh máy bay rơi trong tin tức.
Sau khi đổi điện thoại mới hôm qua, việc đầu tiên hắn làm là đăng nhập Wechat, khi phát hiện tin nhắn mình gửi cho Ngạn Sơ không gửi được, hắn suýt nữa ngất xỉu.
Định luật Murphy quả nhiên không sai.
Mọi chuyện “dở khóc dở cười” và không đúng lúc đều xảy ra với hắn.
Chẳng trách Ngạn Sơ lại hoảng loạn đến vậy, hóa ra cậu thậm chí còn không biết hắn đã đổi chuyến bay.
Tuy cuối cùng hắn cũng không lên được chuyến bay đã đổi, nhưng nếu lúc đó tin nhắn được gửi đi, ít nhất cũng để Ngạn Sơ biết hắn không có mặt trên chuyến bay gặp nạn.
Ngoài việc đăng nhập Wechat, hắn còn đọc lướt qua các tin tức.
Trong lòng Vệ Đình Tiêu cũng dấy lên một trận sợ hãi, suýt nữa thì…
Suýt nữa thì không được gặp lại người yêu và người thân của mình nữa.
Cho nên bây giờ hắn hơi bị “ám ảnh tâm lý” với máy bay.
Hắn đếm từng giây từng phút, mong sao thời gian máy bay hạ cánh đến nhanh hơn.
Chuyện lần này cũng làm Tiểu Lâm và La Huy sợ mất mật.
Hai người cũng biết tin tức đó, lúc ấy đã ôm nhau khóc nức nở.
La Huy còn cảm ơn Vệ Đình Tiêu, nếu không phải hắn cứ nằng nặc đòi đi lấy quà, bọn họ có lẽ đã lên chuyến bay đó theo kế hoạch ban đầu rồi.
Về việc này, Vệ Đình Tiêu cũng không khỏi cảm khái, hắn quả là mệnh cứng.
Cứ như vậy, Vệ Đình Tiêu mở to mắt cho đến khi máy bay hạ cánh.
Đột nhiên thấy hít thở không khí lạnh ở Bắc Kinh cũng thật dễ chịu.
Cuối cùng hắn…
Cuối cùng cũng trở về rồi.
“Hai người không cần đưa tôi về đâu, về nghỉ ngơi đi, lần này đi theo tôi cũng bị hoảng sợ rồi, tôi cho hai người nghỉ thêm vài ngày.” Vệ Đình Tiêu nói.
La Huy: “Được, nhớ về nhà bôi thuốc vào vết thương trên mặt, đừng để lại sẹo, cậu là người kiếm cơm bằng khuôn mặt đấy.”
Tiểu Lâm: “Anh Tiêu, vậy em và anh Huy về trước đây, có việc gì thì cứ gọi cho em, em có thể đi làm bất cứ lúc nào.”
Vệ Đình Tiêu: “Biết rồi, xe nhà đến rồi, tôi đi trước.”
“Tạm biệt.”
Sau khi tạm biệt người quản lý, Vệ Đình Tiêu lên chiếc xe mà nhà họ Vệ đặc biệt cử đến, khoảnh khắc hắn mở cửa xe, hắn đã nhìn thấy người mà hắn ngày đêm mong nhớ đang ngoan ngoãn ngồi bên trong.
“Ngạn Ngạn!” Hắn nhanh chóng cúi người xuống, bước vào trong ôm chầm lấy cậu.
“Anh về rồi, lần này là thật.” Vệ Đình Tiêu áp sát vào cổ Ngạn Sơ, hôn nhẹ một cái, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu, những dây thần kinh căng thẳng của hắn cũng thả lỏng xuống.
Ngạn Sơ đưa tay ôm lấy con người bằng xương bằng thịt trước mắt, trái tim thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng được yên ổn.
Cậu nhìn Vệ Đình Tiêu, dường như anh gầy đi, quầng thâm dưới mắt cũng hiện rõ, trên mặt còn dán một miếng băng cá nhân.
“Ở đây bị thương sao?” Ngạn Sơ đưa tay lên xoa nhẹ chỗ miếng băng cá nhân, động tác vô cùng dịu dàng, sợ chạm vào sẽ làm anh đau.
“Chỉ là vết xước nhỏ thôi, đã đóng vảy rồi, mấy hôm nữa sẽ không còn dấu vết gì đâu.” Vệ Đình Tiêu an ủi.
Ngạn Sơ thấy mắt Vệ Đình Tiêu đầy tia máu, cũng có chút xót xa.
Những nguy hiểm mà người đàn ông này gặp phải ở nước ngoài cũng không nhỏ, Vệ Đình Tiêu chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực.
Ngạn Sơ chủ động mím môi hôn lên môi anh.
Sự thăm dò nhẹ nhàng của cậu khiến dục vọng bị Vệ Đình Tiêu kìm nén bộc phát, nhanh chóng bị đảo ngược tình thế.
Trong xe có vách ngăn, tài xế không thể nhìn thấy tình hình phía sau.
Trong không gian nhỏ hẹp, tình yêu cuồn cuộn của hai người bùng cháy mãnh liệt, trao đổi hơi thở và nhịp tim của nhau.
Trong lòng Ngạn Sơ có một câu luôn muốn nói, chính là câu “thả thính” mà cậu đã nói với Vệ Đình Tiêu trước đó.
Nhưng đôi môi bị người đàn ông hôn chặt, nhất thời cậu không tìm được cơ hội.
Say sưa trong nụ hôn nồng nàn, Ngạn Sơ cảm thấy mình như một con cá mắc cạn.
Sau khi trải qua nguy hiểm, lo lắng, sợ hãi, khoảng cách và thời gian xa cách, sự đụng chạm lần nữa của hai người giống như tia lửa mãnh liệt, bùng nổ dữ dội.
Khát khao lẫn nhau đều đạt đến đỉnh điểm.
Mãi cho đến khi Ngạn Sơ gần như không thở nổi, Vệ Đình Tiêu phía dưới sưng tấy đến sắp chết, họ mới tạm dừng lại.
Họ nhìn vào mắt nhau, ánh mắt quấn quýt và thâm tình.
Các dây thần kinh căng thẳng của Vệ Đình Tiêu sau thời gian dài không được nghỉ ngơi, dưới sự kích thích của tình yêu đã được xoa dịu.
Lúc này đầu óc hắn tuy hỗn loạn nhưng có một việc lại hiện lên rõ ràng, khống chế miệng hắn phải thổ lộ.
Hắn bỗng khàn giọng nói: “Ngạn Sơ, chúng ta kết hôn đi.”
Câu nói bị giấu kín trong lòng lại bị Vệ Đình Tiêu nói ra trước.
Ngạn Sơ ngẩn người nhìn Vệ Đình Tiêu hai giây, rồi lại hôn lên, áp sát vào nói: “Lời thoại của em bị anh cướp mất rồi.”