Ngạn Sơ hoàn thành bức tranh thêu Tứ Thời Bách Hoa theo yêu cầu của vị khách trước đó. Sau khi nhận được hàng, vị khách đã tặng cho người lớn tuổi trong nhà, các cụ rất thích. Vị khách này còn đăng ảnh bức tranh thêu lên mạng xã hội của mình.
[@Bộ Bộ Phải Vui Vẻ Nhé]: A a a! Bức tranh thêu tớ mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng đến tay rồi! Xinh xỉu luôn á! Cảm ơn em trai thêu thùa siêu khéo tay [@Vân Quyển Vân Thư], lần sau lại đặt hàng tiếp nhé!
Để tớ cho mọi người xem chi tiết tranh thêu, siêu tinh xảo nhé!
[Hình ảnh] x 9
Blogger đăng chín bức ảnh độ phân giải cao, ảnh chụp xa, chụp gần, ảnh chi tiết đều có đủ.
Vì blogger này hoạt động khá tích cực trên mạng xã hội, cũng có kha khá người theo dõi nên sau khi đăng bài, rất nhanh đã có người bình luận.
[Để xem cô nàng Bộ Bộ xinh đẹp lại mua gì đẹp đây?]
[Đã xem, tuyệt phẩm! Nhưng mà mình không có tiền mua hu hu.]
[Những món đồ trên trang cá nhân của blogger này mình đều muốn mua, mà có cái đắt quá!]
[Cho hỏi mua ở đâu vậy? Mình cũng muốn đặt một bức.]
[Sao không thấy blogger tag người vậy? Cho xin cách liên hệ của em trai thêu thùa đi.]
[Trùng hợp ghê! Mình cũng theo dõi anh chàng thêu thùa đó! Mình biết tác giả này là ai! Hàng ngày livestream trên Cam Ngọt, tìm kiếm “Vân Quyển Vân Thư”, cậu ấy chỉ có một tài khoản duy nhất thôi.]
[Mình vừa tìm xong! Thì ra là một chàng trai trẻ! Tay đẹp, tranh thêu cũng đẹp! Follow ngay!]
Bài đăng này sau nửa ngày lại lên hot search, ngày càng nhiều người xem để lại bình luận, không chỉ giúp blogger tăng follow và độ nổi tiếng mà còn mang đến một lượng truy cập lớn cho Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ phát hiện ra mình lại có thêm nhiều fan mới vào hôm livestream tiếp theo. Giờ cậu đã là một streamer vạn người theo dõi rồi.
[Chào anh, được Bộ Bộ chỉ đường đến đây. Tranh thêu của anh đẹp quá!]
[Em cũng từ chỗ Bộ Bộ đến đây, thấy bức Bách Hoa đồ anh thêu, cho hỏi anh còn nhận đơn không?]
[Á! Em trai nhà mình giờ nổi tiếng vậy rồi à? Được người ta giới thiệu khắp nơi luôn!]
[Em trai Vân Thư giờ cũng là bậc thầy rồi haha!]
[Tiểu sư phụ! Có đơn hàng mới nè!]
Sau khi đọc bình luận, Ngạn Sơ mới biết vị khách trước đã đăng tranh của cậu lên mạng xã hội để quảng bá.
“Cảm ơn mọi người đã yêu thích, mình sẽ tiếp tục cố gắng.” Ngạn Sơ bày tỏ lòng biết ơn.
Buổi livestream hôm đó, đơn đặt hàng của cậu đã kín lịch đến tận năm sau. Ngạn Sơ sẽ xác nhận ngân sách và thời gian với từng khách hàng, hầu như tất cả đều sẵn sàng chờ đợi, dù thời gian có lâu hơn. Họ đều mang theo ngân sách dồi dào để đặt hàng, cũng biết một tác phẩm thêu tay thế này chắc chắn cần rất nhiều thời gian. Các khách hàng đều tôn trọng và ngưỡng mộ Ngạn Sơ, tuân theo nguyên tắc “chậm mà chắc”, để cậu có thể hoàn thành tác phẩm theo đúng nhịp độ và sức lực của mình.
Gần cuối buổi livestream, một bình luận có hiệu ứng đặc biệt hiện lên.
[Đình Tiền Hoa Khai]: Chúc mừng! Mong tiểu sư phụ ngày càng nổi.
[Đình Tiền Hoa Khai] tặng [Bánh kem hai tầng Cam Ngọt] x 6.
[A! Lâu lắm rồi không thấy chị Hoa Khai!]
[Thôi xong, chị Hoa vừa quay lại đã chiếm top 1 rồi.]
[Không còn cách nào khác, em trai Vân Thư là bảo bối của chị Hoa mà, chị ấy cưng lắm!]
[Mình thừa nhận là fan nghèo nhất của streamer, chỉ thích xem các chị đại gia tiêu tiền như rác haha.]
“Cảm ơn món quà của Đình Tiền Hoa Khai.”
Ngạn Sơ vẫn nhớ rất rõ vị khách đầu tiên của mình. Đại gia chính hiệu! Mỗi lần đến livestream đều tặng quà, mà không phải quà nhỏ. Lần này, bánh kem Cam Ngọt trị giá 288 tệ, tặng một lúc sáu cái, Nhưng đã là khiêm tốn hơn đợt trước rồi.
Chắc là bị mọi người gọi là đại gia top 1 nên [Đình Tiền Hoa Khai] mới làm vậy. Gần đây trong số các fan mới cũng có không ít người chịu chi nên đua nhau tặng quà.
Ngạn Sơ nhìn mà hơi choáng váng, khuyên mọi người đừng nên tặng quà một cách mù quáng.
“Mọi người đừng lãng phí nữa, hàng ngày đến xem tôi livestream, tôi đã rất mãn nguyện rồi.”
Sau khi Ngạn Sơ nói xong, mọi người cũng ngừng tặng quà, bình luận lại càng sôi nổi hơn.
[Top 1 cũng nên đổi người rồi chứ, chúng ta đều là hậu phương của em trai!]
[Wow! Mình gà mờ quá, lần đầu tiên thấy cảnh tượng hoành tráng này trong livestream!]
[Livestream của em trai toàn các chị đẹp giàu có. Các chị còn thiếu “mặt dây chuyền” ở chân không, dắt em theo với ạ!]
[Xin lỗi, mình không phải phú bà mà mọi người nói đâu, mình là fan nam của Vân Thư nè.]
[Rụt rè giơ tay, mình cũng là fan nam…]
[Mình cũng vậy. Thấy nhiều bạn nữ quá, không dám lộ mặt nên dần dà cũng biến thành “chị gái” trong mắt mọi người.]
Bỗng nhiên có nhiều fan nam lộ diện, Vệ Đình Tiêu nhìn mà chau mày. Tính chiếm hữu lại nổi lên.
[Đình Tiền Hoa Khai]: Tôi muốn xin làm quản trị viên livestream của cậu, được không?
Vệ Đình Tiêu nhắn tin riêng cho Ngạn Sơ. Ngạn Sơ gần như không do dự mà đồng ý ngay. Đình Tiền Hoa Khai là fan cũ, cũng là khách hàng đầu tiên đặt hàng của cậu, lại còn là người đứng đầu bảng xếp hạng, giao quyền quản trị cho người ta cũng không có vấn đề gì. Bây giờ số người theo dõi cậu ngày càng nhiều, đôi khi còn không đọc hết bình luận được, đúng là cần một quản trị viên.
Rất nhanh, Vệ Đình Tiêu đã thấy biểu tượng quản trị viên trước ID của mình. Vừa rồi, bình luận lộn xộn hết cả lên, có vài fan nam còn công khai tỏ tình, gọi Ngạn Sơ là “vợ yêu”. Hắn tức chết mất! Hắn liền cấm ngôn mấy người đó.
[Quản trị viên] [Đình Tiền Hoa Khai]: Mọi người chú ý ngôn ngữ lịch sự văn minh nhé, không được quấy rối streamer bằng lời nói, hãy ủng hộ sự nghiệp của cậu ấy. Cảm ơn mọi người đã hợp tác!
Bình luận im lặng vài giây, như bị ấn nút tạm dừng. Sau đó có người bắt đầu dè dặt lên tiếng.
[Mới để ý chị Hoa đã trở thành quản trị viên rồi kìa…]
[Tuy hiểu ý chị Hoa nhưng mình chợt nghĩ có khi nào chị ấy đang ghen không.]
[Mình cũng vậy…]
[Chị ấy chỉ cấm ngôn những người gọi em trai là vợ thôi, có cảm giác chị ấy đang bảo vệ cậu ấy ghê.]
[Vừa nãy mình suýt nữa cũng gọi theo, may mà tay chậm.]
[Được rồi, chị Hoa Khai, chúng tôi hứa không trêu chọc em trai nữa, sẽ ngoan ngoãn ủng hộ sự nghiệp của cậu ấy, cổ vũ nhiệt tình cho cậu ấy!]
Ngạn Sơ không ngờ gần cuối buổi livestream lại xảy ra chuyện như vậy. Có một số fan khá bạo dạn, trực tiếp, trước đây cậu cũng từng gặp rồi. Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì cậu không quan tâm lắm. Bây giờ có quản trị viên giúp quản lý và bình luận, hình như cũng… không tệ. Có một số bình luận cậu không trả lời được cũng sẽ có quản trị viên xử lý, bình luận cũng đỡ loạn hơn. Mọi người hỏi những câu liên quan đến thêu thùa, cậu sẽ dễ dàng trả lời hơn.
Kết thúc livestream, Ngạn Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay livestream Ngạn Sơ đã vài lần lơ đãng. Cậu nhận ra từ khi có người mình thích, dù làm những việc khiến bản thân tập trung cao độ, cậu vẫn sẽ nhớ đến người đó, hơn nữa lại còn là trong vô thức nữa…
Thế giới này tốt ở chỗ khi nhớ nhung người ở xa, vẫn có thể trò chuyện với đối phương trên mạng.
[YS]: Anh ăn cơm chưa?
[YS]: [Hình ảnh chú thỏ gặm cà rốt.jpg]
Night: Chưa, không biết ăn gì, cô giúp việc nhà anh có việc đột xuất nên xin nghỉ một tuần, anh cho cô ấy nghỉ rồi.
Night: Tuần này chắc anh chỉ ăn đồ ăn ngoài thôi. [Hình ảnh chú chó tội nghiệp.jpg]
[YS]: [Hình ảnh]
Ngạn Sơ gửi ảnh bữa tối của mình, bốn món mặn một món canh, toàn là rau nhà trồng tươi ngon, chay mặn phối hợp, màu sắc cũng bắt mắt.
Night: Nhìn mà chảy nước miếng rồi.
[YS]: Vậy anh đến nhà em ăn đi.
Night: Ừ, tuần sau đến.
[YS]: Thật hả?
[YS]: [Hình ảnh chú thỏ nhiệt tình chào đón.jpg]
“Ăn cơm thôi, con cười tủm tỉm nhìn điện thoại là sao vậy? Đang nhắn tin với ai thế?” Vừa ngồi vào bàn, Ngạn Cẩn ngẩng lên thấy con trai đang mỉm cười nhìn màn hình điện thoại.
Ông biết Ngạn Sơ không phải là người nghiện internet, khi ăn cơm ở nhà cũng không bao giờ dùng điện thoại. Hôm nay sao lại cứ chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình thế này?
Hơi lạ…
Là một người cha, Ngạn Cẩn mơ hồ đoán được liệu Ngạn Sơ đã có người trong lòng? Là yêu đương qua mạng sao?
Về chuyện tình cảm của con trai, ông không can thiệp, chỉ là lo lắng tính cách của Ngạn Sơ sẽ bị lừa gạt.
“Đang nhắn tin với anh Đình Tiêu, anh ấy nói tuần sau đến nhà mình ăn cơm.” Ngạn Sơ thật thà trả lời.
Ngạn Cẩn nghe vậy liền gạt bỏ nghi ngờ trong lòng.
“Thì ra là Tiểu Vệ. Được đó, để cậu ấy đến đây, nhà mình bao ăn. Hôm giao thừa thấy cậu ấy ăn cơm quê nhà mình ngon lành lắm.” Ngạn Cẩn nói. Ấn tượng ban đầu của ông về Vệ Đình Tiêu cũng khá tốt. Thấy con trai mình thân thiết với Vệ Đình Tiêu, Ngạn Cẩn cũng yên tâm. Chàng trai trẻ này trông có vẻ cởi mở, chín chắn, có thể giúp Ngạn Sơ hoạt bát hơn.
“Ba, đến lúc đó anh ấy đến, con muốn tự tay nấu nướng. Ba dạy con thêm mấy món tủ của ba nhé?” Ngạn Sơ đề nghị.
“Được chứ. Con muốn học gì, ba đều dạy con. Nhưng nấu ăn phải cẩn thận, tay con bây giờ quý giá lắm, ba sợ con bị thương.” Ngạn Cẩn dặn dò.
“Con sẽ cẩn thận mà, ba yên tâm.” Nghe nói Vệ Đình Tiêu mấy ngày nay chỉ có thể ăn đồ ăn ngoài, Ngạn Sơ thấy lo lắng nên muốn nấu cơm cho hắn. Cậu chỉ biết nấu vài món đơn giản, muốn làm món gì đó để tạo bất ngờ cho Vệ Đình Tiêu. Nghĩ đến chuyện tuần sau hắn sẽ đến, Ngạn Sơ thấy vui vẻ vô cùng.
Ăn cơm xong, Ngạn Sơ thêu tranh theo đơn đặt hàng, ngay cả bàn tay cầm kim thêu cũng tràn đầy niềm vui.
…
Bên này, Vệ Đình Tiêu đang xác nhận những việc cuối cùng với đạo diễn. Chương trình truyền hình thực tế về nông thôn “Nhà của tôi ở chốn non nước” cuối cùng cũng ấn định được ngày quay.
Đạo diễn muốn theo đuổi phong cách chân thực, giản dị, dự định để khách mời tự tìm nhà dân xin ở mà không hề có kịch bản nào, trong phạm vi địa điểm quay do chương trình quy định. Sau khi được sự đồng ý của người dân, sẽ tiến hành ghi hình khép kín trong một tháng.
Quay xong một lượt rồi mới tiến hành biên tập và phát sóng. Vì vậy, việc lựa chọn khách mời là cả một vấn đề. Họ phải có đủ thời gian. Điểm đặc biệt của chương trình này chính là để nghệ sĩ trải nghiệm cuộc sống của người nông dân trên núi trong một tháng, không được bỏ dở giữa chừng để đến khách sạn, tất cả đều được ghi lại một cách chân thực.
Vị đạo diễn họ Dư này, trong nghề coi như là người mới nhưng danh tiếng khá tốt. Trước đây ông đã thực hiện hai chương trình thực tế quy mô nhỏ, đều được đánh giá khá cao. Khi bắt đầu dự án này, đạo diễn Dư đã nghĩ đến việc mời những nghệ sĩ không bao giờ tham gia chương trình thực tế về nông thôn.
Dù biết sẽ bị Vệ Đình Tiêu từ chối, ông vẫn gửi lời mời. Không ngờ đối phương không chỉ nhận lời mà còn nói muốn đầu tư một chút. Những chương trình thực tế mới, kinh phí thấp như của họ thường không có nhà tài trợ, chỉ có thể đợi sau khi phát sóng, có được độ nổi tiếng và danh tiếng nhất định thì mới dần dần thu hút được các ông lớn đầu tư.
Vệ Đình Tiêu thẳng thừng nói muốn đầu tư, đạo diễn Dư cũng không ngốc, biết chắc chắn là đối phương có yêu cầu. Nhưng trong lòng ông cũng có nguyên tắc và giới hạn của riêng mình. Nếu Vệ Đình Tiêu đầu tư với điều kiện phải làm giả trong chương trình, ví dụ như rõ ràng không làm việc, không trải nghiệm, cố ý làm bộ làm tịch rồi nhờ hậu kỳ biên tập thành hình tượng siêng năng chăm chỉ, nhưng thật ra lại không hề ở nhà dân.
Điều này sẽ đi ngược lại với mục đích ban đầu của ông khi làm chương trình này. Cho dù Vệ Đình Tiêu có đầu tư, ông cũng sẽ từ chối. Dù Vệ Đình Tiêu thật sự có thể mang đến cho chương trình độ nổi tiếng và lưu lượng truy cập khổng lồ, ông vẫn sẽ kiên quyết giữ vững tính chân thực của chương trình.
Kết quả là…
Lý do của Vệ Đình Tiêu lại vô cùng đơn giản, hắn chỉ yêu cầu ông đổi địa điểm quay một chút. Thật ra, địa điểm quay ban đầu cũng chưa chốt, nếu có chỗ nào tốt hơn ông cũng sẵn lòng.
Vệ Đình Tiêu muốn chọn khu vực núi Mặc ở huyện Vũ. Hắn đã tìm hiểu, phong cảnh nơi đó rất đẹp, vẫn còn lưu giữ được những nét văn hóa địa phương đặc sắc, hoàn toàn có thể làm địa điểm quay.
Thấy yêu cầu của đối phương không hề trái với mong muốn của mình, đạo diễn Dư liền đồng ý ngay. Sợ “con cá lớn” này đổi ý nên ông đã nhanh chóng chốt hạ mọi việc. Đối phương muốn quay sớm, ông cũng đồng ý, vốn dĩ cũng định quay ngay sau khi chọn được địa điểm.
Trước khi bắt đầu ghi hình, đạo diễn Dư giữ kín danh tính các khách mời. Ngoài “cây đa cây đề” là Vệ Đình Tiêu ra, ông sẽ mời thêm năm khách mời khác, tổng cộng là sáu người. Họ là những khách mời thường trú, sẽ ở lại cho đến khi kết thúc ghi hình. Trong thời gian quay cũng sẽ có khách mời đặc biệt đến thăm và cùng trải nghiệm.
Đạo diễn Dư chưa từng thực hiện chương trình nào theo hình thức này nên ông rất mong chờ những điều sẽ xảy ra sau khi chương trình bấm máy.
“Thứ Hai tuần sau tôi sẽ đến đó trước. Đến lúc đó đừng có quay phim, tôi sẽ gặp bạn của tôi, tiện thể… nói với cậu ấy về chuyện này.”
Đạo diễn Dư ngạc nhiên: “Anh cũng có bạn ở vùng núi à? Là cao nhân ẩn dật nào hả?”
Vệ Đình Tiêu cười nói: “Đâu có, chỉ là người dân vùng núi bình thường thôi. Đạo diễn Dư, hình như trong quy định của anh không có nói khách mời không được quen biết dân làng mà mình xin ở nhờ.” Vệ Đình Tiêu sẽ không làm trái với nguyên tắc của đạo diễn Dư, hắn đã tìm hiểu về kế hoạch của chương trình này, chỉ nói để khách mời tự tìm chỗ ở và trải nghiệm cuộc sống nông thôn thôi.
Đạo diễn Dư nhất thời cứng họng, “Đúng thế… không nói là không được quen biết.” Ai mà ngờ được Vệ đại ảnh đế lại quen biết người ở khắp mọi nơi chứ? Thân thiện đến vậy sao? Ngay cả người dân vùng núi anh cũng quen, đúng là…
“Anh yên tâm, tôi sẽ không làm giả đâu, có việc gì tôi cũng làm, có khổ gì tôi cũng chịu, bạn tôi sẽ không thiên vị tôi chỉ vì chúng tôi quen biết nhau đâu.” Vệ Đình Tiêu cam đoan.
Đạo diễn Dư: “Bản thân tôi tin tưởng những gì anh nói. Nhưng sau này phát sóng, khán giả biết được quá trình tìm nhà của anh lại dễ dàng như vậy, e là sẽ bị chê bai đấy.” Đạo diễn Dư nói khá khéo léo, nhưng Vệ Đình Tiêu nghe là hiểu ý, “chê bai” thì chính là “mắng”.
Vệ Đình Tiêu mỉm cười: “Tôi lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm, cái gì cũng trải qua rồi còn sợ bị chê sao? Không sợ. Đến lúc đó có gì tôi chịu trách nhiệm hết.” Dù sao… mục đích đầu tư của hắn cũng không đơn thuần.